Chu Trì tự chế giễu , “Anh vẫn giống em ?”
Gặp  cô,   tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cũng   là xáo trộn lên  hồ đồ, sự  mật như   đêm qua, cũng  vượt quá dự đoán của .
Giang Tùy đang  , khóe mắt bỗng đỏ bừng.
“Em  từng nhớ đến chuyện  đây, Chu Trì,” Giang Tùy thở nhẹ một câu,  thở bình tĩnh, “Nhớ đến những lúc chúng  còn hạnh phúc bên , cũng nhớ đến những lúc cãi   chia tay, mỗi  như  đều  đau lòng.”
“Xin  em.”
Những lời cay đắng mà    lúc chia tay, từ sớm   hối hận .
Cô  rằng nhớ đến  nhiều  nhưng  cũng .
“Anh  là    đủ , lúc đấy  những lời quá đáng như , còn thêm…..” Hắn mím môi, lông mày càng chau căng , “Chuyện của Trần Dịch Dương, là  của . Anh xin  em nhiều.”
Giang Tùy ngớ ngẩn   vài giây, lắc đầu, “Thật  cũng  cần  xin  , chuyện chúng  yêu xa cũng   là  tạo , lúc còn bên  em cũng  suy nghĩ cho   nhiều, cũng   chuyện cho rõ ràng với , ở cách xa  như ,  thể nào giống như thời cấp ba , nhưng em  bao giờ điều chỉnh  bản  cho  nữa. Có lúc  ốm, gọi điện thoại cho  nhưng    máy, em   đau lòng……” Cô ngẩng đầu,  một lúc, đôi mắt dần dần ẩm ướt, “Sau đấy là trưởng thành , càng cảm thấy lúc đấy bản  thật tồi tệ,  mà yếu đuối nhiều đến  chứ,  lẽ là do tuổi tác còn nhỏ,   ấu trĩ, nên khiến cho  cũng cảm thấy  mệt mỏi.”
Chu Trì cau mày, “Bị ốm là chuyện lúc nào , tại   đấy em   với ?”
Giang Tùy: “Sau đấy thì lành bệnh .”
Cô  như , Chu Trì càng  cảm thấy vui vẻ tí nào: “Là tại vì   chăm sóc  cho em.”
Giang Tùy lắc đầu, “Sau đấy em suy nghĩ ,  thể là vì em  phù hợp với ,  thể là bên cạnh      ,  chu đáo .”
Những năm  đấy, trong lòng  từng suy đoán, cô bạn cùng  học, cùng  việc, cùng  thức đêm để phấn đấu,  yêu thương   khi nào hai   yêu    .
Giang Tùy   tìm hiểu, cũng   nhận  đáp án.
Cô vẫn   là   can đảm, cuộc điện thoại mà lúc cô sắp  khỏi  năm  khiến cô càng nản lòng, càng  thể chịu đựng nổi, nhưng cũng  cho cô  dũng khí và quyết tâm, bằng ,   nếu Giang Tùy giày vò đến cuối cùng thì giữa họ   sẽ càng khó chịu hơn , những điều    từng trải qua như    sẽ tiêu tan  hết ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-178-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Rất sợ   đến bước đường cùng đấy, cô  tự trốn  khỏi.
Chu Trì nắm chặt lấy tay cô, cái kẹo sô cô la  cầm đến mức mềm  vẫn đang  trong tay cô.
“Không   nào khác.” Hắn  chần chừ mà  với Giang Tùy.
Nói xong câu đấy, liền ôm chặt lấy cô, vùi đầu cô  trong lòng giống như  đây.
Cách  một lớp áo sơ mi, Giang Tùy  nhiệt độ nóng   thể  bao vây,  đỉnh đầu vang lên giọng  đầy ấm áp, mỗi chữ đều  nghiêm túc, âm cuối câu  chút run rẩy, khiến   cô cũng nóng theo cùng.
“A Tùy, thích hợp   thì  cũng chỉ  mỗi  em thôi.”
Hai  họ   còn như  đây nữa, cô  lớn ,   là những lời hoa mĩ đầy dũng khí mà  lúc còn mười bảy tuổi, còn  cũng   là thằng nhóc mười bảy tuổi nữa, sẽ  còn tính toán mưu kế gì với cô nữa, cũng  đùa giỡn gì mà tỏ tình với cô nữa.
Hắn  cho cô những tình cảm  hơn.
Chu Trì cúi đầu,  thấy đôi mắt  ửng đỏ của Giang Tùy,   nhỏ: “Chúng    từ đầu,  ?”
Hắn  đến chữ “Được ”, Giang Tùy liền đẩy cánh tay của  , đẩy   khỏi ,  sang phía bên bồn hoa bên .
Chu Trì hoảng hốt,  đầu , một thằng nhóc đầu tóc uốn đang thò đầu   bóng cây, đang lén lút hăng hái  trộm.
Phát hiện   bại lộ,   cũng khó lòng mà  sợ hãi,  chung là    một bộ phim dài, còn kích động hơn cả  trong cuộc nữa,  đùa tí tửng lắc lắc túi trong tay: “Gì , cháu mang đồ ăn đến cho chị mà, nhưng mà hình như  đến  đúng lúc thì .”
Giang Tùy vuốt mắt,  dậy.
Tri Tri vui  chạy đến: “Chị, hai   lành với   ?”
Giang Tùy  chút ngại ngùng, vẫn  trả lời câu  nãy, hỏi: “Mua gì ?”
“Bánh kem đấy, chị ăn  , đợi lát nữa buổi trưa chúng   ăn cơm trưa, chúc mừng ,  nhỏ của em mời!” Tri Tri đối với cảnh tượng gương vỡ  lành thế ,   ý vui mừng hớn hở,  đầu  sang Chu Trì, khóe miệng vênh vênh, “Chúng  ăn gì đây?”