Mắt Tri Tri liền sáng lên, hớn hở nhận lấy một tấm ngân phiếu, thỏa mãn mà  khỏi.
Những ngày Chu Trì  Quảng Châu, Giang Tùy cũng  bận rộn, phần nhiều suy nghĩ đều đặt  công việc.
Trong  thời gian , họ dùng wechat với điện thoại để liên lạc với .
Có lẽ là vì  gặp ,  vài ngày, Giang Tùy cảm thấy cảm giác  tự nhiên  ngược   dần dần  còn nữa, đặc biệt là lúc nhắn tin wechat với , sẽ  đôi lúc như trở về lúc còn học cấp ba , lúc đấy  buổi tối sẽ luôn  trong chăn mà gửi tin nhắn cho , vô cùng mong chờ tin nhắn trả lời của .
Sau một tuần, Chu Trì giải quyết xong công việc, lúc  về thì   đến thành phố S một chuyến.
Hai nay, công ty của Lưu Dục Trần   khởi sắc, hai  họ  hợp tác với  vài , chuyến  đến sẽ bàn bạc tiếp hạng mục mới. Chiều tối Chu Trì mới đến nơi, Tiểu Hắc đến sân bay đón .
Buổi tối, Lưu Dục Trần  chủ mời những  bạn cũ ăn một bữa cơm. Những năm nay,   ,   ở , công ty mới   ngày hôm nay, nhưng những con  kì cựu nhất ban đầu thì chỉ còn   một nửa.
Mỗi  gặp  ,   đều  xúc động.
Lúc ăn cơm, Tiểu Hắc uống  quá,   nhiều, vỗ  vai Chu Trì, oán trách vài , “Ban đầu là   công ty cùng với , kết quả đến bây giờ thì trong nhóm chúng  chỉ còn mỗi   trụ ,   , Nguyễn Tịnh cũng rời khỏi,  thật đáng thương quá mà……”
Cậu   đến đây, bên cạnh  một vị sư tỷ nhắc đến một câu: “Này, Tịnh Tịnh của nhóm chúng     là tối nay sẽ đến tham gia ,  mà đến giờ vẫn  thấy ?”
“Cô  noi  một cuộc họp, sẽ đến muộn một chút.” Đầu óc của Tiểu Hắc vẫn còn  tỉnh táo, “Cũng    thật  nữa.” Cậu    Chu Trì, “Này,    đến bây giờ vẫn là  cô đơn  mà   nghĩ thông một chút, thử yêu cô  xem , một cô gái như cô  mà……”
Chu Trì cầm lấy chai bia,  quan tâm đến những lời .
Lưu Dục Trần than thở: “Đừng nhắc đến chuyện  nữa.”
Mọi  đều là bạn bè nhiều năm, chuyện giữa Chu Trì và Nguyễn Tịnh ai cũng . Cô  theo đuổi  cả mấy năm nhưng bất thành,  cùng thì khiến cho  chuyện  êm  tí nào.
Trên bàn ăn yên lặng một lúc,   bàn đến chủ đề khác.
Vốn nghĩ rằng Nguyễn Tịnh sẽ  xuất hiện, nhưng nào ai ngờ ăn cơm  một nửa thì cô  đến, mang một đôi giày cao gót, mặt trang điểm, mang một chiếc áo khoác    chính chắn, so với thời còn đại học thì đấy là hai kiểu khí chất khác .
Cô chào hỏi với  , ánh mắt dừng    Chu Trì  vội  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-182-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Trên bàn ăn  chút  gượng gạo, vẫn may còn  Tiểu Hắc dốc sức để điều chỉnh   khí buổi tiệc.
Đã ăn  no, Chu Trì  nhà vệ sinh,   ngoài gọi điện thoại, Giang Tùy vẫn  bắt máy,  chuẩn  gọi thêm cuộc nữa, ngước đầu lên  thấy Nguyễn Tịnh đang dựa  phía bên hành lang.
Chu Trì  sang,   đến bên cửa sổ, gửi một tin nhắn wechat cho Giang Tùy.
Nguyễn Tịnh bước đến, mang theo một nụ : “Làm gì ,  là con thú dữ ,   phớt lờ  khác đến  chứ?”
Chu Trì: “Có chuyện gì ?”
“Không  chuyện gì cũng  thể  chuyện với   ?” Cô vẫn đang , nhưng đôi mắt   ửng đỏ, “Một năm  gặp   mấy  chứ? Có cần  đến nỗi như  ? Cậu  từng  rằng đừng  lãng phí thời gian cho , nhưng lẽ nào  chỉ bỏ  5 phút thôi cũng   ?”
Chu Trì: “Thời gian của   đáng giá đến  ?
“ .” Nguyễn Tịnh ngẩng cằm lên, “  lãng phí nhiều năm đến , thế thì năm phút là cái quái gì chứ.”
Chu Trì lạnh nhạt  cô, điện thoại liền reo lên.
Hắn cúi đầu , liền bắt máy: “A Tùy?”
Nguyễn Tịnh  thấy  liền cứng nhắc, kinh ngạc mà  .
Nghe thấy cái tên gọi quen thuộc từ miệng , Ngyễn Tịnh giống như  đánh ngang tai , trong lòng  ngấm mùi rượu nóng cồn cào dần lạnh lẽo  từng hồi một.
Chu Trì đang   bên ngoài cửa sổ, cầm lấy điện thoại  nhỏ.
Trong lối hành lang  ồn ào, Nguyễn Tịnh lặng lẽ  , giống như  đây ,   bao giờ để mắt đến cô,  mặt cô ngay cả việc tránh né  cũng  thích . Không  cô gái trong điện thoại    gì, lông mi  cong tít lên, giọng  nhẹ nhàng đáp  “Được.”
Nguyễn Tịnh đang  mà cứng nhắc ở đấy.
Một lúc , bàn tay nắm chặt của cô thả lỏng ,  mặt ,  thấy bóng   soi  từ chiếc cửa kính bên cạnh, cảm thấy khuôn mặt đang chăm chú  máy đang vẽ  một nụ .