“Sáng mai?” Giang Tùy kinh ngạc, “Không   chiều mai vẫn còn việc   ?”
“Hủy .”
Giang Tùy vẫn  mẫn cảm,    Chu Trì ở trong điện thoại  giống như Chu Trì  đây nữa.
“Anh   ? Công việc   ?”
“Không  chuyện gì.” Cổ họng Chu Trì đắng chát, “Rất thuận lợi, chỉ là  về sớm để gặp em thôi.”
Hắn  thốt lên thì Giang Tùy liền im lặng.
Gần đây đều như , thật  cũng   chuyện  thoải mái với , nhưng  thốt lên những lời  cánh như  thì cô vẫn  thể tiếp nhận , phần lớn thời gian đều im lặng .
Chu Trì cũng dần dần quen với điều đấy .
“Sắp  ngủ ?” Hắn hỏi.
“Ừm, chuẩn   ngủ .”
“Được.” Chu Trì mím môi, “Em nghỉ ngơi .”
Giang Tùy: “Tạm biệt.”
Tắt điện thoại , Giang Tùy  chút thất thần,  một lúc lâu mới thả điện thoại xuống.  mà đến khi sắp ngủ , cô vẫn  kiềm lòng nổi mà gửi một tin nhắn wechat cho .
“Ngày mai lúc nào sẽ đến, ở đây đang mưa đấy.”
Đây là tin nhắn đầu tiên cô chủ động gửi cho .
Nhận  tin nhắn, Chu Trì sửng sốt, cách vài giây  mới trả lời cho cô: “Tầm  hơn 9 giờ, mưa cũng  , trợ lí của  đến đón, ngày mai em bận ? Trưa  đến  ăn cơm với em nha?”
Giang Tùy: “Được.”
Gửi    mấy giây,  liền trả lời : “Ngủ , đắp chăn kĩ  nhé, đừng để  cảm lạnh.”
Giang Tùy: “Ừm.”
Vừa thả điện thoại xuống, âm thanh thông báo  reo lên.
Giang Tùy cầm lên xem, là một stiker hình “Vuốt đầu”, là hình động vẽ hai hình  nhỏ đơn giản, một lớn một nhỏ,  dễ thương.
Giang Tùy  hiểu  liền đỏ ửng cả khuôn mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-184-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Đợi đến lúc nhận thức   thì mới phát hiện rằng bản     một hồi lâu.
Sáng ngày hôm , Giang Tùy  bận, hai dự án gấp rút cần  đẩy mạnh tiến độ,   cuộc họp  tham gia, từ sáng trở  cô  lúc nào  nghỉ ngơi, trong quá trình đấy thì Tri Tri gửi cho cô một tin nhắn wechat, là tấm ảnh tỏ vẻ   đang chăm chỉ  việc ở công ty, Giang
Tùy  quan tâm mà chẳng đánh giá hành động ấu trĩ của  , trả lời qua loa một sticker hình nút like.
Mười giờ rưỡi cuộc họp kết thúc, cuối cùng cũng  thời gian để nghỉ ngơi một lúc,  đến phòng  chế một ly cà phê uống, cô  điện thoại,  thấy tin nhắn wechat của Chu Trì.
Đêm qua   hơn chín giờ sẽ đến,  thì giờ chắc cũng  đến nơi .
Đương nhiên, cũng  thể đến muộn một chút.
Giang Tùy  suy nghĩ nhiều,   về  việc. Chưa đến mười phút, điện thoại cô liền reo lên, vốn nghĩ rằng là  gọi đến, nhưng  ngờ  là Tri Tri.
Giang Tùy bắt máy,  thấy giọng của Tri Tri trong điện thoại  chút sốt ruột: “Chị, bây giờ chị bận ?”
“Sao ?” Cô hỏi.
“Xảy  chuyện lớn , chị đến bệnh viện một chút  ,  nhỏ của em  tai nạn giao thông……”
Vẫn   xong, liền  thấy âm thanh “ầm” một phát ở đầu dây bên , hình như  vật gì đó  rớt xuống.
Tri Tri  dọa phát khiếp, lương tâm mới trỗi dậy, cảm thấy bản   dọa cô hiểm ác quá, vội  , “Chị chị chị, chị đừng hoảng hốt nha, em chỉ chọc chị thôi……”
“Chị  hoảng hốt,  chuyện gì ?” Giang Tùy  dậy,  xuống ly cà phê  rớt xuống, phát hiện tay của   run rẩy, “Tri Tri, đừng  đùa nữa.”
“Không  chuyện gì ,  đùa chị nữa,” Tri Tri  kì lạ mà nhớ  câu chuyện “Chăn dê”, sợ cô  tin mà vội giải thích với cô thêm  nữa, thật  thì cũng  đến nổi  gọi là tai nạn giao thông mà chỉ là sự cố ngoài ý  thôi.
“Chỉ là Tiểu Trần trợ lí bên cạnh   kĩ thuật lái xe chẳng   , đụng xe một tí thôi,   gì to tát , chỉ là chảy chút m.á.u thôi mà……” Cậu  gãi gãi đầu,  lui  tới ở hành lang bệnh viện, “Cậu nhỏ của em đang khâu vết thương , em thấy hình như   định   với chị , em chỉ  bí mật báo với chị thôi, ai ngờ rằng  dọa chị một trận thế  cơ chứ.”
Khâu vết thương?
Cổ họng Giang Tùy khô khốc, gắng bình tĩnh ,   hỏi   thêm nữa, , “Bệnh viện nào ?”
“Là bệnh viện nhân dân ở khu công nghiệp mới.”
Nửa tiếng , Tri Tri đón Giang Tùy ở  cổng bệnh viện, dẫn cô đến phòng bệnh.
Tri Tri   dối, Chu Trì thật sự   thương nặng lắm, chỉ là  chợt một chút ở  trán, xử lí vết thương đơn giản là , chủ yếu là vết thương ở cánh tay  với chân   lớn, mặc dù  khâu  xong nhưng m.á.u  chảy  ít  đấy.  lúc hôm nay  mặc một chiếc áo sơ mi trắng trong chiếc áo khoác gió, vết m.á.u     vẻ dọa khiếp .
Lúc bác sĩ xử lí vết thương thì  cắt đứt  cánh tay áo bên  của . Lúc đấy,   mới dựa xuống giường, vẫn  kịp thu dọn  thì chai nước truyền dịch đang treo ở đấy, vết trầy da ở má và trán của   dễ  thấy,   vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi rách  nhiều vết m.á.u lốm đốm, ống quần  chân đang xắn lên vài vòng, vết thương  chân đang  băng bó , đột nhiên  thấy thì  chút rách nát đáng thương.