Giang Tùy   Tri Tri,  bước  phòng bệnh thì liền  thấy bộ dạng của  như 
Chu Trì  ngờ tới cô sẽ đến, đôi mắt ngước lên   sửng sốt một lúc.
Giang Tùy bước đến  bên giường bệnh.
Cách  với  cách gần hơn, những vết m.á.u  càng rõ rệt.
Cô vẫn   gì, đôi mắt liền  sưng đỏ lên.
Tri Tri chạy đến, bất lực mà : “Thua luôn, Tiểu Lưu  ,     áo quần giúp  chứ,  như  sẽ dọa chị cháu phát khiếp mất.” Nói xong,  thấy ánh mắt của Chu Trì, lập tức , “Chị cháu lo cho , tự chị  bảo đến đây đấy! Không liên quan gì đến cháu , cháu  tìm y tá đây!” Quay    chuồn  ngoài.
Chu Trì  sang Giang Tùy: “Bị dọa  ? Anh  .”
Giang Tùy  : “Bác sĩ  thế nào?”
“Cần thời gian để hồi phục,   kiểm tra thường xuyên.”
Giang Tùy gật đầu,  chằm chằm  cánh tay của  một lúc,   đến bên cửa rút một chiếc cốc giấy  rót nước, rót  một nửa, liền cúi đầu lau nước mắt,   xổm xuống  máy lấy nước một lúc.
Chu Trì vẫn đang  cô từ phía .
Một lúc , Giang Tùy  thẳng dậy, rót nước đầy ly,  đến đưa  mặt , bỗng nhiên dừng tay .
Tay  của   thương, tay trái đang  truyền dịch.
Giang Tùy khom lưng, cầm cốc nước cho  miệng .
Chu Trì   gì, ngoan ngoãn mà uống sạch hết nước trong ly.
Khóe miệng  còn dính  một ít nước.
Giang Tùy kéo chiếc ghế bên cạnh,  xuống bên giường, rút tờ giấy lau cho .
Nhìn vết trầy xước  mặt , cô  kiềm  mà cau mày, đang yên đang lành thế mà khuôn mặt   xước một đám, một vết đỏ vẫn còn tươm máu.
“Ở đây  cần xử lí ?” Cô tiến sát gần,  thật kĩ, tay chỉ  vết thương đấy.
“Chỉ lau sơ qua thôi,  nghiêm trọng lắm ,   để họ xử lí.” Giọng của Chu Trì  nhỏ, kèm theo chút nghẹt mũi. Khó lắm cô mới chủ động gần gũi với , nhất thời   động đậy, cứ  cô mãi.
Giang Tùy   xong nên vết sưng đỏ ở khóe mắt vẫn còn lưu .
“……Sao mà   nông nỗi  chứ?” Cô  chằm chằm  má .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-185-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
“Bị đụng  lề đường, mưa xong nên  một đoạn đường  , Trần Tùng  chú ý, nên xe  trượt  xa.” Trần Tùng là trợ lí của , Giang Tùy   . Cánh tay đang  thương của Chu Trì cử động, cánh tay ôm chặt lấy cô, “Thằng quỷ Tri Tri    hù dọa em  ?”
Hắn đoán  đúng, Giang Tùy cũng   bào chữa cho Tri Tri, cô gật đầu, “Em    bừa vài câu.”
Chu Trì chau mày: “Không , đợi đấy  sẽ đánh nó.”
“……” Đã  nông nổi   mà còn  đánh Tri Tri ?
Giang Tùy thầm than một  dài.
“Sao  vội về gấp  chứ?” Cô hỏi, “Chậm chút nữa thì sẽ an  hơn .”
“Anh  gặp em.”
Tối qua trong điện thoại    một  , bây giờ  nhắc thêm một  nữa.
Lần , Giang Tùy  còn im lặng với  nữa mà   mà : “Chậm một chút cũng  thể gặp  mà, em cũng chả chạy   cả.”
Chu Trì im lặng một lúc, đôi mắt đen tuyền  cô, những lời   dồn nén trong lòng từ đêm qua đến giờ trào lên tận cổ họng, “Anh    một chuyện.”
Giang Tùy: “Chuyện gì?”
“Em  từng gọi điện thoại cho .”
Giang Tùy  vẫn  hiểu,  ngỡ ngàng mà  .
“Năm mà chúng  chia tay , em  từng gọi điện thoại cho ,   ?” Sắc mặt Chu Trì tỏ vẻ  nghiêm túc, nhưng mà giọng    nhẹ nhàng. Thấy cô vẫn còn ngơ ngác,  nắm lấy tay cô, “Tối qua   gặp Nguyễn Tịnh.”
Lúc , Giang Tùy mới hiểu , nhưng mà nhất thời cô    nên  gì.
“Anh xin ,  lâu   đến bây giờ  mới .” Chu Trì chau mày, cúi đầu xuống,  lẽ   còn cần thiết nữa, nhưng  vẫn cố gắng giải thích với Giang Tùy, “Anh  thích cô , cũng  từng để ý đến cô ,   đến bạn  cũng sẽ   nữa.”
Giang Tùy im lặng một hồi, hỏi , “…… Anh vì chuyện  mà vội  về ?” Cô nhắm mắt, “Chu Trì, thật  em  để tâm đến chuyện  lắm .”
Từ  khi  về,  bên cạnh  chẳng  ai thì thật  trong lòng cô  hiểu  rõ. Hơn nữa, năm đấy vấn đề của hai  họ cũng   chỉ vì cuộc điện thoại .
Chu Trì mím môi, bình tĩnh , ngước mắt lên hỏi Giang Tùy: “Lúc , em…..”
Muốn hỏi cô lúc    gì với , nhưng bây giờ   thể nào mở miệng   .
Giang Tùy  mặt , chủ động  : “Thật  hôm    , em cũng   tại   gọi điện thoại cho  nữa,  khi gọi bắt máy thì cũng   nên  gì…… Năm  em  đan cho  một chiếc khăn choàng, vốn dĩ là để  quà tặng sinh nhật , nhưng  đấy chúng  cãi  nên em  tặng  nữa, hôm , em  mang khăn choàng bên cạnh , ngay lúc    tặng cho .”