Đấy đều là những chuyện  lâu .
Từ ngày bắt đầu nhận lời   với , cô   còn nghĩ về  đây nhiều nữa.
“Chu Trì, chuyện của quá khứ thì cứ để cho nó qua .” Giang Tùy  nhỏ nhẹ. Những chuyện   suy nghĩ đến  nhiều , nếu như  là rút   bài học kinh nghiệm gì thì chắc trong lòng cũng  hiểu  rõ.
Thật , bản  Chu Trì hiểu  rõ, chuyện   qua lâu , cho dù ở bất cứ thời gian nào thì cũng  thể nào tránh khỏi .   cũng  thể nào bỏ qua dễ dàng như  , dù  tâm trí cũng   dày vò suốt cả đêm qua.
Những năm tháng , trong lòng   đau thương cũng  oán hận, vẫn luôn cảm thấy cô  nhẫn tâm, tại   cắt đứt xóa bỏ sạch sẽ đến  chứ?  bây giờ  rõ, cô cũng  từng mềm lòng, hơn nữa  còn  thời gian sớm hơn   nhiều.
Chu Trì nghĩ lui nghĩ tới nhiều , càng về  càng cảm thấy năm  Giang Tùy  cho  cơ hội, nhưng mà    bỏ lỡ mất .
Kiểu cảm giác  khiến con  xót thương  nhiều.
Một lúc lâu Chu Trì   gì, Giang Tùy cúi đầu, rút tay từ trong bàn tay   mà ôm chầm lấy .
Tay của cô  nhỏ, lòng bàn tay  lạnh,  bằng đôi bàn tay  ấm áp  mạnh lẽ của ,  dịu dàng.
Chu Trì   thêm gì,  nghiêng , hôn  trán của cô.
Không thể nào  ngược về quá khứ  nhưng vẫn còn tương lai  .
Từ  khi   chuyện , trong lòng của họ càng nhẹ nhõm, thẳng thắn với  hơn. Trong quãng thời gian đợi chuyền dịch, hai  họ  trò chuyện với   nhiều.
Chu Trì kể về những điều mà   trải qua từ  và  khi  nghiệp đại học. Hắn vẫn  thích kể về những chuyện  bao giờ, nhưng   chẳng bỏ sót chuyện gì mà  hết cho Giang Tùy , Giang Tùy cũng kể đến cuộc sống của những năm ,  những chuyện  may mắn, cũng  những chuyện  cực khổ, đương nhiên cũng bao gồm cả Trần Dịch Dương
 mà  đây Chu Trì   để ý đến  . Cô kể  ngắn gọn, bởi vì cô với Trần Dịch Dương thật sự   liên lạc gì nhiều.
“Một năm  học ở nước ngoài, em   gặp  , lúc về  trường, lúc còn học năm 3, năm 4   đều  đến tìm em nhưng em  đồng ý…… Sau khi  nghiệp thì  còn liên nhạc với  nữa.” Giang Tùy , “Anh vẫn còn để ý đến   ?”
Chu Trì lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-186-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Giang Tùy cố  chằm chằm  , “Thật ?”
“Ừm.” Ánh mắt của   thật lòng.
Giang Tùy bật ,  nhắc đến chuyện  nữa.
Đối với những chuyện xảy   khi chia tay, cứ xem như họ  cho đối phương một đáp án rõ ràng.
Sau đấy thì  tâm sự một  chuyện khác thôi.
Chu Trì kể cho Giang Tùy  về quá trình mở nhà hàng đầy gập ghềnh của Trương Hoán Minh, Giang Tùy  thấy mà  kinh ngạc.
Lúc họ trò chuyện với  như ,  giống thời còn học cấp ba, mỗi  xa   mấy ngày thôi, mà lúc trở về thì sẽ dính chặt lấy   lâu, kể đủ chuyện, hoặc rõ ràng là  mới xa  thôi nhưng tin nhắn điện thoại  đến liên hồi  ngừng nghỉ,  nỡ kết thúc cuộc trò chuyện .
Mãi cho đến  đấy, Tri Tri tên kì đà cản mũi xông . Cậu   mua cơm trưa về, bởi vì nhát đến sắp thứ tự nhận áo quần bệnh nhân mà tiện đường   mua một bộ đồ ở cửa tiệm bên ngoài.
Không  kích cỡ là bao nhiêu, nên Tri Tri liền chọn bộ rộng nhất, một chiếc áo thun, một chiếc quần sọt rộng thùng thình,   đến liền vứt lên giường, “Cháu chăm sóc tận tình lắm  đấy, ,  đồ  mà ăn cơm! Cháu  xem thằng nhóc Tiểu Trần xui xẻo đấy đây!”
Cậu  đưa đồ ăn cho Giang Tùy,  chạy nhanh  ngoài.
Chu Trì  truyền dịch xong, tay trái  thể hoạt động bình thường.
Hắn tự tháo cúc áo . Dù gì một tay cũng  thuận tiện lắm, động tác  chậm, Giang Tùy   liền  lên giường, “Để em giúp  nào.”
Cô tiến sát , cúi đầu, hai tay cùng tháo,  nhanh liền cởi hết mấy cúc áo của , sợ chạm  vết thương  cánh tay , cô cố gắng cẩn thận nhẹ nhàng kéo tay áo , đặt chiếc áo sơ mi dính đầy vết m.á.u sang một bên.
Chu Trì đang cởi trần phần  , tay trái cầm lấy chiếc áo bull ngay bên cạnh.
Đêm   từng gần gũi với , nhưng mà lúc đấy  hỗn độn, Giang Tùy  hề để tâm ngắm đến  thể  như thế nào. Ngay lúc  đang là ban ngày ban mặt, ánh đèn của phòng bệnh   sáng, bất cứ thứ gì cũng đều  thể  thấy rõ ràng.
 mà Giang Tùy cũng   tâm trạng để xem những thứ khác, mắt của cô cứ  về cánh tay của , lo lắng vết thương sẽ  chảy m.á.u .