Cô cũng   từ khi nào   chuẩn  thứ đấy,  lẽ là   mang đến cùng với lúc  mang áo quần đến.
Giang Tùy  tiếp tục nhắm mắt. Một lúc , cảm nhận     bên cạnh .
“Xong ?” Giang Tùy hỏi.
“Xong .” Chu Trì tiện tay kéo cô  lòng, giọng   khàn, “Mệt lắm  ?”
Giang Tùy hỏi ngược : “Anh  mệt ?”
Chu Trì  vẻ khoái chí, sờ  má cô, “Vẫn tạm .”
Thân thể Giang Tùy cử động,  đổi tư thế, áp sát mặt  lồng n.g.ự.c ,  thấy nhịp tim đập đều đặn của .
“Anh   tập thể hình ?” Cô hỏi.
“Ít khi  lắm.” Chu Trì lười biếng mà , “Không rảnh.”
Giang Tùy lấy ngón tay ấn  cơ bụng của , “Chỗ   cứng……”
Chu Trì chẳng  gì mà bật .
Hình như Giang Tùy  hứng thú, tiếp tục ấn , nghịch  một lúc thì cô nhớ đến nồi cháo ở trong bếp, liền hỏi    ăn .
“Không đói lắm, em  ăn ?”
“Em cũng  đói.” Giang Tùy , “Vậy thì đừng ăn nữa,  buồn ngủ .”
Chu Trì: “Đi ngủ ?”
Nghe thấy cô ừm một tiếng,  lôi chăn lên, chìa tay  tắt đèn ngủ, trong bóng tối, cổ   cô kéo .
“Chu Trì, ngủ ngon nhé.”
Hắn hôn lên trán cô: “Ừm, em cũng ngủ ngon nhé.”
Ngay chính lúc , hai  họ đều ngủ  yên lòng.
Sáng sớm hôm , bầu trời bên ngoài  sáng tinh, ánh mặt trời quyên qua khe hở bức rèm.
Lúc Chu Trì tỉnh ,  đang  trong lòng  vẫn đang ngủ say. Đêm qua họ  chuyện  xong,  đấy thì chẳng mang áo quần , mãi cho đến bây giờ thì da thịt vẫn dính chặt lấy .
Cơ thể cô  mềm mại,  thở nhẹ nhàng, vùi mặt  hõm vai của , mắt vẫn đang nhắm , đôi môi hồng nhạt. Chu Trì nhặt lấy vài cọng tóc  má cuốt  khỏi mà hôn  môi cô.
Hắn  biếng chẳng dậy mà  ngủ thêm tiếp.
Sau đấy ngủ dậy, hai  đều  tắm   nữa. Sau khi ăn sáng, Giang Tùy bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Thật  đồ đạc cũng chẳng  là bao, chủ yếu là áo quần của cô mà thôi.
Chu Trì rửa bát xong  , va li của cô  xếp  một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-194-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Chu Trì  xem, dường như chẳng  gì cần  hỗ trợ cả, cô lấy áo quần  tiện tay gấp   để  trong va li, chẳng  việc gì nữa cần  cả.
“Anh cứ nghỉ ngơi một lúc .” Giang Tùy thấy   ở đấy, liền chỉ về phía bên giường.
Hắn  ngoan ngoãn mà qua đấy ,  thấy cô  nhặt lên hai cái áo len. Tủ áo quần đang mở,  liếc  sang, liền  thấy một chiếc khăn quàng cổ treo ở phía trong cùng.
Chu Trì  dậy  đến, cầm lấy nó, mắt liền  sang Giang Tùy.
Hắn nhớ đến, Giang Tùy  từng  đến chiếc khăn quàng cổ mà cô  đan  đây,  đấy chia tay  nên chẳng đưa cho .
Chính là nó ?
Nhìn thấy  đang quàng nó  cổ, Giang Tùy kinh ngạc, “Anh  gì , bây giờ  đeo nó  hợp nữa .”
Chu Trì  đeo xong, ngước mắt lên hỏi cô, “Đẹp ?”
Nói thật lòng thì   lắm.
Giang Tùy bật , gật đầu: “Đẹp hơn em nghĩ một chút.”
Chu Trì: “Vậy thì tặng cho  nhé?”
“Ừm, tháo  , đeo ở trong phòng  ngốc quá.” Hơn nữa     mang chiếc áo bull,  thích hợp tí nào.
Chu Trì tháo khăn choàng  để  trong va li cùng với áo quần của cô.
“Cái  chắc  đan lâu lắm?” Hắn hỏi.
“Không nhớ nữa, hình như cũng lâu lắm, bởi vì em   đan cái  lắm,  cũng  mà, em  khéo tay lắm, lúc đấy đến khâu áo quần thôi mà cũng    nữa……” Giang Tùy khóa va li ,  đầu  với , “Anh còn nhớ chứ,   từng khâu quần giúp em mà.”
Chu Trì: “Nhớ chứ.”
Hắn lớn đến chừng  nhưng cũng chỉ khâu quần cho mỗi  cô thôi,  thể  nhớ  .
Nhớ  cảnh tượng , nụ   khuôn mặt Giang Tùy càng rõ rệt, “Lúc   còn chế giễu em nữa.” Hắn  môn thủ công của cô  đạt.
Chu Trì cũng bật , đưa tay lên vuốt đầu cô, “Ừm, là  của .”
Căn hộ để trống của Chu Trì mua từ hai năm , ở phía nam khu công nghiệp mới, đường xá với môi trường xung quanh đều  ,  đây   từng ở qua hơn nửa năm,  đấy thì đến ở căn phòng công vụ ở thì  ít   đây.
Xe lái đến gần chỗ ở, Giang Tùy   bên ngoài, phát hiện môi trường xanh sạch , chương trình xanh hóa  ,   nhiều cây cối, cũng  ồn ào.
Đi  trong khu nhà, càng cảm thấy yên tĩnh hơn.
Chu Trì dừng xe , dẫn cô lên lầu.
Đi  cửa, Giang Tùy  thấy trong phòng  sạch sẽ,   vẻ như chắc là   dọn dẹp ,  lối  đặt hai đôi dép mới giống , một đôi lớn một đôi nhỏ, màu xám.
Căn hộ   rộng rãi, phòng cách thiết kế  đơn giản, phòng khách cùng với phòng ngủ đều  cửa kính sát sàn nhà, ánh sáng  .