Vào thời gian , tiết tự học buổi tối của Nhị Trung vẫn  kết thúc, đèn đuốc ở trong các phòng học sáng trưng, nhưng trong khuôn viên trường   yên tĩnh.
Hai  họ  từ tòa nhà kí túc  hướng về phía ,  qua thư viện  đến sân thể thao.
Sợ Giang Tùy lạnh, Chu Trì cởi áo khoác khoác cho . Hai bóng dáng  thong thả mà  vài vòng,     chuyện. Điều  giống như ngày xưa nữa chính là họ  trở thành con  của xã hội,  còn cơ hội nào để mang cặp xách đến trường nữa, cũng  còn áp lực thi đại học nữa.
Sân thể thao lớn trong màn đêm đang sáng lên nhiều ngôi  nhỏ,  gian mênh m.ô.n.g tĩnh lặng, ánh đèn điện  hiểu  dịu dàng lạ thường.
Chu Trì đang nắm lấy tay Giang Tùy.
Họ trò chuyện với   một lúc, Chu Trì nhắc đến con mèo của Trương Hoán Minh.
Giang Tùy  ngạc nhiên, dừng chân , “…… Cậu     sinh mèo con  cho chúng  một con ?”
“Ừm.” Chu Trì mượn những tia sáng nhỏ len lỏi mà  biểu cảm của cô, “Muốn nuôi ?”
“Có chứ.”, Mắt của Giang Tùy sáng lên, “Vậy khi nào thì Đại Bạch sinh ?”
“……” Chu Trì , “Ngốc thế? Chuyện     ?”
“Cũng đúng nhỉ,  chẳng  là mèo, mèo dễ thương đến  mà, còn  thì……” Có  đến đây liền dừng , nhẹ nhàng bật  một tiếng.
“Anh thì ?”
Chu Trì cũng , cánh tay dùng lực kéo cô sát đến, cúi đầu  mặt của cô, trong nháy mắt liền nhớ đến lời của Trương Hoán Minh. Có lẽ là bầu  khí quá , nên   chút  kìm lòng nổi, “Giang Tùy?”
“Sao?”
“Anh……”
Giang Tùy đang  , vẫn đang tiếp tục , đôi mắt uốn cong, “Anh ?”
Anh  kết hôn.
Câu   cứ mắc nghẽn ở trong cổ họng, khiến  nóng hực lên từ não cho xuống cả cổ. Chăm chú  cô vài giây,Chu Trì mím chặt môi, một trận gió lạnh thổi  mặt,  trở nên lạnh lùng hẳn ,  kiềm nén .
Sợ cô cảm thấy quá nhanh.
Cứ đợi thêm một thời gian nữa hẳn tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-197-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Bước  tháng mười hai, hình như thời tiết lập tức trở nên lạnh hẳn . Thời gian đầu tháng, Chu Trì bận hơn  đây nhiều, một vài hạng mục mới của công ty ập đến một lúc, thời gian gấp gáp, liên tục mấy đêm liền  chẳng rảnh nỗi, lúc nào về nhà thì cũng  hơn 12 giờ đêm.
Có hai  Giang Tùy thức để đợi , kết quả thì    cho một trận, mấy hôm nay cô liền  ngủ đúng giờ, đêm đến mơ màng thường cảm nhận    về, tiếng cử động nhẹ nhàng  xuống bên cạnh cô, còn ôm lấy cô nữa.
Vốn nghĩ rằng  bận xong đợt  sẽ  nghỉ ngơi một chút, ai ngờ rằng  đến thời gian nghỉ ngơi thì bệnh đau  dày của   tái phát. Vốn dĩ Giang Tùy  , đến lúc nửa đêm dậy  vệ sinh mới phát hiện Chu Trì  gì đó  khác,  cong lưng , tay ôm phần bụng.
Giang Tùy bước đến gần, bật đèn ngủ bên phía  lên,  thấy  đang chau mày, sắc mặt trắng bệch, trán toát đầy mồ hôi.
Cô   thì  hiểu.
Trước đây cũng  từng  một  như  , Giang Tùy hối thúc mấy   mới  gặp bác sĩ, chẩn đoán là  viêm  dày, chỉ  thể từ từ dưỡng bệnh mới hồi phục.
Cũng     đau  bao lâu  mà chẳng rên một tiếng nào.
Giang Tùy  thương xót  nổi giận: “Anh đau  dày mà tại     với em?”
“Không .” Thế mà   gượng  một tiếng, nắm lấy tay cô, “Được một lúc nữa thì đỡ thôi, em  ngủ .”
“Mặt  trắng bệch   kìa.” Giang Tùy    chuyện với  nữa, lấy giấy lau mặt cho ,  vội đến phòng khách lấy thuốc, rót ly nước bưng đến.
Chu Trì  tự chống khuỷu tay lên  dựa  giường.
Giang Tùy  xuống bên giường cho  uống thuốc, lúc   cực kì ngoan ngoãn, bảo há mồm liền há mồm,   lời mà uống hết thuốc.
Đỡ   xuống, Giang Tùy xem thời gian,  ba giờ rưỡi sáng, cô   ngoài, liền  Chu Trì giữ c.h.ặ.t t.a.y .
“Em còn  gì mà  ngủ nữa……”
Sắc mặt  chẳng  tí nào,  cuộn tròn trong chăn mà  chuyện, Giang Tùy   với bộ dạng sắp chịu  nổi nữa, trong lòng than thở một  dài, bước đến kéo chăn đắp cao lên một chút, “Nhìn bộ dạng  thì sáng nay chỉ  thể ăn cháo  thôi, bây giờ em  nấu một ít, sáng dậy thì  thể ăn ,  ngủ  .”
Đại khái là vì vỗ về  mà Giang Tùy hôn  mặt , tắt đèn đầu giường phía  .
Cô   phòng bếp rửa một cái nồi nhỏ, cho gạo với nước , cắm điện  thế là xong, nhiều nhất cũng chỉ mất  năm sáu phút gì đấy.
“Vẫn còn đau lắm hả?”
Hắn lắc đầu, “Đỡ nhiều .”
Cũng   là thật  giả mà Giang Tùy  hỏi nữa, đưa tay đến  nhẹ nhàng vuốt  phần bụng của .