Giang Tùy ừm một tiếng, : “Anh  chú ý một chút,   ăn cơm  đúng bữa, sáng ngủ dậy  ăn sáng ,  vội quá thì bảo Tiểu Trần  mua cho , hoặc là bảo Tri Tri mang  cho , còn nữa,  ……”
“Không  uống rượu.” Chu Trì bật , “Nói bao nhiêu   chứ?”
“……” Giang Tùy cũng cảm thấy bản     trở nên nhiều chuyện từ khi nào nữa, cảm thấy ngại ngùng, dừng một lúc  mới , “Đừng  giấu em đấy.”
“Ừm,  giấu em .”
Không  là ảo giác  là thật nữa, Giang Tùy cảm thấy lúc   câu  vô cùng dịu dàng,   lọt tai,  thoải mái.
Chu Trì thả đũa xuống, tắt lửa, đồ mì  trong bát, hỏi Giang Tùy: “Công việc của em thế nào ?”
Giang Tùy: “Rất thuận lợi.”
“Mệt ?”
“Vẫn .”
“Vậy đến khi nào thì xong?”
Giang Tùy suy nghĩ  : “Chắc là sáng sớm ngày  sẽ về.”
“Ngày 25?”
“Ừm.” Giang Tùy phản ứng , “À, là lễ Giáng Sinh .”
“Vừa   là ngày chủ nhật.” Chu Trì , “Dì Đào bảo chúng  chọn một ngày cuối tuần để đến ăn cơm, dì    sủi cảo, bảo  dẫn em sang.”
Giang Tùy: “…… Dì Đào  chuyện của chúng   ?”
“Em  xem?”
Xem  là  thật .
Giang Tùy suy đoán: “Là Tri Tri  ?”
Chu Trì: “Ừm.”
Quả nhiên  đoán  trúng, miệng của Tri Tri nhiều chuyện quá.
 mà Giang Tùy cũng  để ý lắm, bây giờ chẳng còn thời cấp ba nữa, yêu thì yêu thôi, cũng  cần sợ ai  chuyện nữa.
“Vậy đợi đến hôm em về  chúng  đến thăm dì Đào nha.” Giang Tùy , “Anh ăn mì , em   nữa.”
Chu Trì : “Lúc về thì báo  cho  một tiếng,  đến đón em.”
“Được.”
Giang Tùy  là ngày 25 về, nhưng thật tình thì công việc   thành sớm hơn  dự kiến, sáng ngày 24 cơ bản   thành, đến chiều thì chỉ còn một buổi họp cần tham gia nữa thôi, thật   lui  tới nhiều nơi quá, cô thực tập sinh   cảm, Giang Tùy bảo cô  nghỉ ngơi, buổi chiều tự  một . Đó là một công ty  mới thành lập chuyên về thương mại điện tử, quy mô  bình thường,  ở lầu  cùng của một tòa nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-200-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Lúc cuộc họp kết thúc thì  qua năm giờ.
Sau khi xuống lầu, Giang Tùy  từ thang máy  thì gặp một . Vừa  lướt qua thì ai cũng  để ý nhiều,  tiếp về phía  hai bước, đối diện ,  thẳng   thì hai  liền hoảng hốt.
Thật  cũng chẳng gặp   mấy , nhưng cả hai đều nhận  đối phương.
Tất nhiên là cũng  ngờ đến.
Thành phố  nhỏ thật, cứ thế mà  chạm  mặt .
Giang Tùy  nghĩ tiếp, thật  cũng  lạ gì,  nhiều công ty mạng kết nối đều ở khu vực , với chuyên ngành của Nguyễn Tịnh thì chắc cũng đang  về chuyên ngành .
Giang Tùy cũng chẳng định chào hỏi cô .
Hai  họ cứ thế mà lướt qua .
 đến lúc Giang Tùy sắp   khỏi cửa thì Nguyễn Tịnh gọi cô .
“Có vài câu   với ,   thời gian ?”
Lầu một  một quán  hoa.
Trà  bưng đến, Nguyễn Tịnh rót thành hai ly.
Giang Tùy : “  uống.”
Nguyễn Tịnh  cô vài giây, đặt ly xuống một bên,  nhạt: “Trùng hợp thật,  ngờ rằng chúng   còn  thể gặp .”
“ cũng  ngờ đến.” Giang Tùy .
Nguyễn Tịnh bật , nụ   nhiệt tình chút nào, cũng   cố ý, thật  trong lòng cô cũng  ngạc nhiên vì tại  lúc nãy  gọi Giang Tùy .
“Đến đây  việc?”
“Đi công tác.”
“Về nước lâu  ?”
“Chưa  bao lâu.” Giang Tùy , “Không  cô bảo  chuyện   ?”
“Thật   với  cũng chẳng  chuyện gì khác mà  cả, chắc là vì  vẫn đang nợ  một lời xin .” Im lặng một lúc, Nguyễn Tịnh , “ từng thích Chu Trì,  thấy chuyện đấy chẳng  gì để  hổ cả, nhưng mà cuộc điện thoại  gọi mà   bắt máy, dường như đấy cũng chính là  của , bởi vì giai đoạn  hình như   đang đợi cuộc điện thoại của , cứ ngơ ngác mà cầm điện thoại của ,  cả  chẳng  hồn gì hết,    giữa hai   xảy  chuyện gì,  thể  cảm thấy  quá bỉ ổi, nhưng lúc đấy thật sự   thích  ……”
Nguyễn Tịnh tự chế giễu mà , “Tiếc là con    quá lạnh nhạt, chính là một tảng đá  xa, mất nhiều năm đến  nhưng  bao giờ động lòng qua một . Mỗi   nhắc đến tên ,   đều định đánh cả , giống như  điên , gì mà tình bạn bè…… Một chút   cũng  nể tình, thật   lương tâm.”
Giang Tùy chau mày,   gì.
“Tuyệt giao  cũng , một chút  cũng  hối hận.” Nguyễn Tịnh thở nhẹ một , , “Sau  chắc sẽ  gặp  nữa, chuyện của năm ,  buộc   lời “Xin ” với , chỉ  thôi. Đoạn tình cảm tồi tệ đấy thật sự  thể nào khống chế nổi, e rằng nếu   về lúc  thì  cũng sẽ như  thôi.”