“……” Giang Tùy  trả lời.
Muốn  thấy cô gật đầu,  mơ cũng chẳng thấy .
Cô  lắc đầu, như  cũng  nghĩa rằng là  ý thừa nhận .
Chu Trì  kìm  mà bật , ban đầu thì miệng chỉ cong mím thôi,  đầy thì liền ôm chặt lấy cô, một nửa  nóng giọng  vang vảng bên tai cô. Hắn  hạnh phúc.
“A Tùy, em   là của em đúng ?” Giọng  khàn khàn, nhưng sự sung sướng kèm trong lời  thể hiện   rõ ràng.
 Giang Tùy  xong đôi mắt liền ửng đỏ.
Lúc , cô đáp  một lời  nhỏ: “ , em   là của riêng em thôi.”
Cũng     câu    kích động Chu Trì   mà  tiếp theo đấy  thời gian  càng kéo dài hơn  nhiều, ngay từ khi bắt đầu Giang Tùy liền cảm nhận    khác thường , đến lúc  thật, quả nhiên  càng mạnh mẽ hơn nữa, trở nên cuồng nhiệt là lăn qua lăn  mấy vòng, đến  cùng Giang Tùy thật sự  thể nào kiềm chế  nữa, mà  cuồng đầu óc mà thôi thúc .
Rốt cuộc cũng    mấy giờ khuya , mà  cảm thấy trời sắp sáng lên đến nơi ,  tiếp một trận như , thể lực của cả hai cũng xem như  tiêu hao hết , họ ôm chặt lấy  mê man ngủ  .
Kết quả thì ngủ thẳng một giấc đến trưa chiều.
Lúc tỉnh dậy, Giang Tùy mơ hồn, chỉ cách một cánh cửa thôi   thấy hết bên ngoài ành sáng  chiếu sáng rực, cô mò lấy điện thoại  , cứ nghĩ rằng   hoa mắt, sắp đến hai giờ , cô nhận  mười hai cuộc gọi nhỡ, còn cả một dãy tin nhắn wechat, tất cả đều là của Tri Tri.
Hai tin nhắn mới nhất là gửi đến từ năm phút  ------
“Em  báo cảnh sát thôi! Có lương tâm  , lễ lớn như thế , đệch em  trở thành thằng bé  bỏ rơi đáng thương đến  !”
“Có  chị bỏ em chạy theo  nhỏ  ?????????????? ---- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Nhất thời Giang Tùy  một dãy chữ “a”  màn hình điện thoại thức tỉnh.
, hôm nay là Lễ Giáng Sinh.
Mà hôm qua cô  đồng ý với Tri Tri, sáng nay cô sẽ trở về sớm,  đấy sẽ  về nhà sớm.
Ai ngờ rằng đêm qua…….
Quả nhiên,   thể nào tham lam sung sướng .
Giang Tùy vội trả lời tin nhắn cho  , thành thật mà giải thích nguyên nhân: Ngủ quên mất.
Chưa đến nửa phút thì liền nhận  tin nhắn trả lời.
Tri Tri gửi đến một hình động biểu cảm đau thương mà gắng kiềm chế : Một thằng bé hoạt hình đang chán chường  té nhào về phía góc tường đang  nhốt ở trong đấy,  hình còn kèm theo hai hàng chữ nhỏ------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-202-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
“Người vô lương tâm nhất  đời  là ai đây?
Trả lời: Là  cho leo cây.”
“Tim  c.h.ế.t lạnh,  cần  chuyện với em nữa.”
Giang Tùy: ……..
Không còn lời nào để , chỉ  thể trả lời một câu: “Chị lập tức gọi  em dậy, một giờ  nhất định sẽ đến nơi.”
Sau đấy thì thuận tay gửi một bao lì xì kèm theo hai hình động vẻ ăn năn.
Tri Tri ngay tức khắc nhận bao lì xì, nhưng  gửi một hình động vẻ mặt “gào thét”, Giang Tùy cạn lời mà thả điện thoại xuống.
Gần đây  lẽ Chu Trì  bao giờ ngủ một giấc dài như , lúc  Giang Tùy thức dậy  vô cùng mơ hồ, đôi mí mắt sưng phù hé , thò tay  ôm cô , đầu óc  tỉnh táo mà  một câu: “Ngoan nào, thêm năm phút nữa thôi, đừng gọi  dậy nữa.”
“……”
Giai đoạn nước rút  thời cấp ba,  lúc nghỉ cuối tuần ôn bài ở căn gác lửng, buổi trưa  buồn ngủ quá sẽ  ngủ một giấc, bảo cô gọi  dậy, mỗi  gọi  thì  đều lộ vẻ mặt như , đến những lời  cũng y hệt như  đây.
Hắn cứ như  thì Giang Tùy liền bắt đầu mềm lòng,  nào cũng để  ngủ tiếp.
Nhìn bộ dạng   vẻ bây giờ như đang  mơ, hình như là  sống về thời quá khứ .
Giang Tùy   nhúc nhích thêm gì, đợi  ngủ thêm năm phút nữa mới đưa tay lên vuốt đầu tóc của : “Dậy  nào.” Vuốt mất hơn nửa phút cho đến khi  mở mắt  mới thôi.
Giang Tùy: “Vẫn đang còn mơ ?”
Chu Trì   gì, ánh mắt  cô chằm chằm, Giang Tùy nghĩ rằng  vẫn  tỉnh, miệng   cử động, bỗng nhiên bật  với cô, đôi mắt thích thú, “Em đói ?”
Sau khi ngủ một giấc dài, giọng của  khàn khàn,   chậm,  chút từ tính khác biệt.
Dáng vẻ của  như   dễ khiến    mê .
Thấy Giang Tùy   gì,   bật  một tiếng, ôm chầm lấy eo cô, “Nhìn  đến phát ngốc luôn  ?”
Giang Tùy    cho nhột , bờ vai thu , giữ chặt lấy tay : “Anh đoán xem mấy giờ ?”
“Mấy giờ?” Dường như  chẳng quan tâm mấy.
Giang Tùy đưa hai ngón tay lên, “Hình như Tri Tri sắp tức điên lên .”