Khó khăn lắm mới ở chung với  một ngày, cả ba  đều ở đây, dì Đào  nấu thêm một bàn ăn thật thịnh soạn. Giang Tùy ăn đến căng bụng,  khi ăn cơm tối thì dọn dẹp phòng bếp với dì Đào,  xong việc thì   phòng khách,  thấy một  Tri Tri  phịch ở sô pha xem ti vi.
Chu Trì   ở đấy.
Giang Tùy bước đến  xuống: “Cậu em lên lầu  ?”
“ .” Tri Tri , “Công việc    bận rộn, nhận  cuộc điện thoại liền lên   ,  như bí mật quốc gia  bằng nữa.”
Giang Tùy vốn nghĩ rằng là vì chuyện công việc của Chu Trì, chẳng nghĩ ngợi thêm gì nhiều, cô đẩy Tri Tri: “Dịch sang  chút.”
Tri Tri nhếch  lệch sang bên , nhường chỗ cho cô.
Giang Tùy cũng  xuống sô pha, kéo cái chăn bên cạnh đắp lên,   thoải mái mà dựa lui đằng ,  thấy Tri Tri “Í” một tiếng.
Giang Tùy  đầu sang.
Tri Tri lôi lên một chiếc hộp nhỏ màu hồng từ  mông.
Cậu  trừng to mắt, cứ nghĩ rằng là  ám khí gì, khiến m.ô.n.g   đau c.h.ế.t  , thế mà  là một chiếc hộp nhẫn.
“…… Đây là của ai đây?”
Giang Tùy lắc đầu.
Hai chị em ngơ ngác  .
Tri Tri: “Cậu nhỏ em   ở đây…… Đệch,” Trong nháy mắt   phản ứng  mặt, vô cùng kích động, “Đệch, thế là  cầu hôn !”
Vừa  xong   mấy giây, Giang Tùy vẫn đang ngơ ngác thì     thấy tiếng mở cửa, lập tức theo bản năng từ  đến nay mà ngậm miệng , giấu nhẫn  trong túi, nháy nháy mắt  sang Giang Tùy.
Chưa  lâu , Chu Trì  xuống lầu.
Hai chị em đang   sô pha xem như   chuyện gì mà xem ti vi, vẻ mặt  chút sơ hở, nhưng kì thực một con tim đang đập dồn dập, liên hồi, một con tim đang mang ẩn ý  xa.
Chu Trì bước đến, nhưng   xuống, mắt hình như đang tìm gì đấy.
Giang Tùy  căng thẳng mà  .
 thằng nhóc Tri Tri    xem kịch   nhịn , giống như thù lớn  báo  bằng, điên cuồng oán thầm: “Cuống cuồng lên  chứ gì,  cầu hôn mà  mất nhẫn, như thần mất thôi, giả vờ , cố gắng giả vờ tiếp , để  xem  sẽ  kết cục như thế nào……”
Nhìn thấy Chu Trì đang  ở đấy, Giang Tùy kiềm chế   mà mở miệng: “Sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-204-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Hắn lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh mà , “Không ,    xe lấy chút đồ thôi.” Hắn     khỏi cửa,  về phía sân vườn.
Hắn   khỏi, Tri Tri liền nhịn  nổi mà bật : “Hahahahaha…….vội vàng  là hoảng hốt , nhất định là   xe tìm !”
Cậu    quá đà, Giang Tùy trừng mắt   : “Đưa nhẫn cho chị.”
“Đưa chị  gì?” Tri Tri nhếch mày, mặt mày hớn hở, “Người  cầu hôn là vì  cho chị bất ngờ, thế mà chiếc nhẫn  nếu đưa  cho chị  thì còn gì là bất ngờ nữa, em  cho chị , trong lòng   chắc sẽ chán nản lắm đấy! Đây là em đang giúp   đấy, chị   em chán như  ?” Cậu    nham hiểm, càng nghĩ càng thấy thích đùa giỡn, “Đây vẫn là  đầu tiên em thấy vẻ mặt của   như  đấy, giống như mất  mấy ngàn vạn tệ  bằng, thế mà còn  giả vờ như   chuyện gì xảy  nữa, đáng đời  , hahahaha  quá trời!”
Giang Tùy cạn lời: “Trêu đùa  nhỏ em thì  đáng để vui mừng đến thế ?”
Nhìn bộ dạng cô sắp nổi giận đến nơi, khuôn mặt  hớn hở của Tri Tri cứng đờ , ngơ ngác một lúc: “…… Sao thế, giận  ?”
Giang Tùy chau mày: “Em  đưa ?”
“Được   , dữ với em thế  gì,” Tri Tri vuốt mũi,  dám chọc nữa, “Đưa thì đưa, dù gì vốn dĩ cũng là của chị , em còn  thể dành với chị  nữa .”
Vừa   lôi hộp nhẫn , đưa cho Giang Tùy.
Ánh đèn trong sân vườn ánh sáng mập mờ.
Chu Trì bật đèn trong xe, tìm qua một lượt ở chỗ lái xe và ghế phụ, nhưng mà chẳng tìm . Hắn chau mày cố gắng nhớ  thêm  nữa, chắc chắn rằng hôm nay  khi  khỏi nhà  nhét hộp nhẫn  trong túi quần.
Rốt cuộc là rớt ở   chứ?
Hắn lôi điện thoại   thời gian,  sắp đến tám giờ .
Có lẽ là  thể tìm   .
Giang Tùy men theo bồn hoa  đến,  thấy  đang dựa lên xe. Cô tiến đến gần,  cách  hai bước  gọi: “Chu Trì.”
Hắn  đầu , một nửa khuôn mặt  che  bởi ánh sáng,  tối tăm.
“Sao   đây ?” Hắn hỏi.
Chiếc hộp nhỏ đang  trong tay, Giang Tùy trở nên căng thẳng lạ thường, : “Lấy  đồ ,    .”
Chu Trì  trả lời,  cô, bỗng nhiên  thẳng : “A Tùy, em   ,    ngoài một chuyến.”
Giang Tùy dừng một lúc: “Đi  ngoài  gì?”