Triệu Hử Nhi phất tay: “Được ,    thể đoán  !”
Một đống câu hỏi  đưa , Chu Trì vẫn   gì hết, chỉ  là những câu  qua loa đại khái, ai cũng  thể đoán   cái gì, thật giả  thể phân minh.
Làm ầm ĩ cả một lúc lâu, Trương Hoán Minh  dậy bảo   trật tự: “Được ,  , nào,  Trì của chúng  ơi,  là công bố đáp án cho   cùng   nào?”
Chu Trì cầm chai bia, ngẩng đầu lên: “Câu thứ hai, là giả.”
……
Chơi đến lúc giải tán thì  hơn chín giờ tối.
Mọi  ở  đường phân tán thành tứ phía mà ,   thì  bộ về nhà,   thì gọi xe để đưa đám nữ sinh về nhà .
Xe đạp của Chu Trì khóa ở bên  đường.
Giang Tùy  ở  đường đợi .
Buổi tối gió thổi mạnh, cô đội cái mũ lông, hơn nửa cái mặt chun  trong cái khăn choàng cổ,  đầu   thì thấy cả cổ và khuôn mặt  chẳng  gì để chắn gió hết, cứ để gió thổi thẳng  như  mà đạp xe đến gần cạnh chân của cô thì dừng .
“Lên xe .”
Giang Tùy hỏi: “Tại    đeo khăn choàng với bao tay ?”
Hắn trong lòng dường như   vui lắm, trả lời cho qua lệ: “Không  mấy thứ đó.”
Giang Tùy    : “Bên   một cái tiệm nhỏ.” Cô chỉ cho  xem, “Ở đó kìa,  đợi  một chút.”
Cô   chạy đến đó.
Lúc Chu Trì  đến cái tiệm đó thì  cánh tay của Giang Tùy vắt một chiếc khăn choàng cổ dài, đang tiếp tục chọn bao tay, tay trái cầm một đôi màu xanh, tay  cầm một đôi màu xám,  thấy   đến thì khuôn mặt lộ vẻ hớn hở: “Cậu thích cái nào?”
Hai kiểu bao tay  đều là len đan, kiểu dáng  đơn giản.
Chu Trì vẫn  mở miệng, Giang Tùy  tiếp: “Mang  xem thử .”
Cô lấy đôi bao tay màu xanh ngọc đưa đến  mặt , : “ thấy cái   hợp với , áo quần mùa đông của   quá tối , chọn cái  sáng sủa một chút.”
Tay của Chu Trì vẫn đang nhét trong túi quần, cúi đầu xuống  cô,   một lúc thì đưa tay  cầm lấy đôi bao tay  mang .
“Rất , đúng ? Kích cỡ   cũng……  , phối hợp cái khăn choàng   luôn xem thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-27-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Khăn choàng mà Giang Tùy chọn  màu xanh đen,  họa tiết là những ô vuông lớn, nhưng đường nét mờ mờ,  rõ cho lắm.
Chu Trì lấy khăn choàng đưa lên cổ tùy ý quấn một vòng, Giang Tùy  xa  hai bước, nở một nụ : “Cậu đeo cái  cũng  .”
Làn da tuyệt , ngũ quan cũng quá tuyệt, đôi mắt đen tuyền, sống mũi  cao.
Giang Tùy nhận  rằng  thể những điều đó chẳng  liên quan gì đến chiếc khăn choàng cả, suy cho cùng, vẫn là khuôn mặt    sẵn, cho dù mà  lấy một cái  trải giường cũ  sửa đổi  cho  mang  thì vẫn ngầu vẫn soái như ,  đến mê hồn.
Cô bé mặt tròn theo đuổi    như thế nào nhỉ?
“Từ vóc dáng cho đến khuôn mặt của ,  cái nào là   chứ?”
Kiểu  như thế  thì  cần  suy nghĩ nhiều, cho dù là chọn kiểu nào  nữa thì tùy ý chọn một kiểu là  , đằng nào thì nó cũng sẽ    , đem hai đôi bao tay   so sánh thì đôi màu xanh  sáng sủa, nổi bật hơn một chút.
Giang Tùy thu  tầm ,  đến : “Bao tay thì  tự chọn ,    thích màu xám hơn  ?”
Cô còn nhớ là   cái áo khoác và áo len màu xám, còn  cả quần thể thao màu xám.
“Tùy , cái  cũng .” Chu Trì tháo đôi bao tay , xem như   chuyện gì xảy .
“Được,” Giang Tùy , “Khăn choàng cũng cởi   để   tính tiền.”
Khăn choàng  tháo xong, Giang Tùy cầm lấy cả bao tay với khăn choàng  đến quầy tính tiền.
Vào giờ ,  trong tiệm  nhiều, một chị gái thu ngân trực ca tính tiền cho Giang Tùy, quét mã vạch khăn choàng xong, Giang Tùy liền xé cái mác ,  trở  đưa cho Chu Trì.
Chị thu ngân  đánh máy   lên : “Thật  mắt  đấy, chiếc khăn choàng   hợp với bạn trai của em.”
Giang Tùy dừng  một lúc  giải thích: “Không  bạn trai  chị ơi.”
Chị thu ngân nháy mắt với cô, kiểu như  giữ bí mật ,   : “Ờ, chị hiểu mà.”
“……”
Giang Tùy   là “Cậu  là  nhỏ của em”, nhưng  hiểu    thể nào mở miệng   . Lòng bàn tay của cô  chút nóng lên, cúi đầu xuống lấy tiền từ trong cặp xách  để trả mà  dám  đầu   con  đang  ở đằng  .
Đợi đến khi  khỏi cửa, Giang Tùy đưa đôi bao tay cho Chu Trì: “ Cậu mang  , đạp xe  lạnh.”
Chu Trì vẫn  lấy, ánh mắt  vẻ lo lắng  cô.