Giọng  kìm nhỏ .
“Sao mà  nhịn nỗi chứ?” Chu Mạn  chút phát điên lên, “Em  đánh  thì ngứa ngáy tay chân  ? Thật  hiểu nổi! Nói ,  cái lí do chính đáng .”
Chu Trì lau vết m.á.u còn lưu  ở  mắt,   hối cãi mà : “Không  lí do, chỉ là  đánh nó thôi.”
“Được, , , em  lắm.” Chu Mạn thả  một câu, “Bây giờ chị    thêm gì nữa, về nhà   tiếp.”
Trong phòng học lớp 3.
Tiếp học cuối cùng vốn dĩ là tiết họp lớp nhưng vì vụ ẩu đả đột nhiên xảy  nên Lão Tôn  thể nào phân  , tiết học  đổi thành tiết tự học, lớp trưởng  ở  bục giảng quản lớp.
 mà trong lớp vẫn  hỗn loạn, mất trật tự, đều đang thì thầm  chuyện với .
“Thật đấy, Trương Hoán Minh  tấm ảnh đó chính là  của khối 10 chụp đấy, lúc nãy hết tiết thì    xem ,  hai  đều  là máu, hiện tại phụ  cũng  đến ,   sẽ   đuổi học  nữa.” Hứa Tiểu Âm xoay lưng  vịn  bàn của Giang Tùy, “Không ngờ Chu Trì lợi hại đến ,     đánh  . A Tùy,   vì  mới  tay đấy,  nhỏ của  thật thương  lắm đấy.”
Tiểu Âm   xong, Lâm Lâm bỗng nhiên vỗ vỗ  vai Giang Tùy, chỉ  ngoài cửa.
Giang Tùy  đầu ,  thấy Chu Mạn. Cô  dậy chạy   ngoài.
“Dì Chu, Chu Trì  ?”
“Không ,” Chu Mạn  cô , “Tên tiểu tử đó ngựa quen đường cũ  đánh  . Dì ghé qua xem con thế nào.”
“Cậu  đang ở ?”
“Đang ở phòng y tế.”
“Con  đến xem thử.”
“Có gì  để xem ,  trở thành bộ dạng tồi tệ lắm , con cứ an tâm mà học bài. Bây giờ dì  trở về gấp, đợi tan học con gọi nó cùng về nhà,  với dì Đào một tiếng, tối nay dì sẽ về nhà. Cứ  , dì   đây!”
Chu Mạn vẫy vẫy tay với cô, nghiến đôi giày cao gót xuống đất mà .
Giang Tùy  sững   chạy nhanh xuống lầu.
Phòng y tế trống . Cô đẩy cửa   ngoài,  thấy   đang  ở  gốc cây.
Chu Trì  thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên,  run một chút.
Vết m.á.u  mặt   rửa sạch, chỉ  cái băng gạt ở  trán của  còn lưu  vết máu, ở  cổ  một vết đ.ấ.m rõ ràng, gò má bên   một vết bầm tím.
Nhìn quá thảm .
So với cái bộ dạng  khi đánh  lúc  thảm hơn nhiều.
Sắc mặt Giang Tùy trắng bệch, chân tay luống cuống  ở đấy,   cảm xúc của bản  lúc  như thế nào. Cô nhỏ giọng gọi tên : “Chu Trì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-35-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Hắn ừm một tiếng, nhướn mày lên  cô.
Hai  đều   gì hết.
Qua một lúc, Giang Tùy  đến,  xuống  mặt .
Khoảng cách gần như thế , vết m.á.u  trán của  càng khiến  khác  thấy mà phát hoảng.
“…..   đau ?” Một câu hỏi  nhỏ.
Chu Trì vẫn  lên tiếng, một lúc  thì  thấy mắt của cô  đỏ ửng lên .
Thường ngày cô đều  bình tĩnh, đôi mắt trong sáng, luôn mang kèm theo một nụ ,  như bộ dạng ngày hôm nay.
Chu Trì  cô, cổ họng cử động, cái mồm bỉ ổi  một câu: “Đau c.h.ế.t  ……”
Sau đó thì thấy Giang Tùy cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi “lộp bộp” bên cạnh chân .
Cô   thêm gì nữa,  trong im lặng.
Trong lòng Chu Trì  một cảm giác kì lạ. Hắn nhíu mày , đưa một tay  vỗ  vai của cô: “  đánh nó, bẻ gãy tay nó , mà    vui ?”
Giang Tùy vẫn im lặng  lên tiếng, ngẩng đầu lên, hai con ngươi ướt đẫm những giọt nước mắt.
Thật quá đáng thương.
Chu Trì lấy tay vuốt tóc từ đầu xuống vai cô: “Không   nữa.   cho  hả giận  mà, đúng ?”
Cô gật đầu, cúi đầu  vai của , giọng nghẹn ngào: “   đau lắm.”
“Lừa  đấy,  mà cũng tin?” Hắn  trêu chọc, “Đứa đau điên   là tên khốn  kìa, thằng chó.”
……
Chu Mạn vội vàng kết thúc cuộc họp, trời  tối mới gấp gáp về nhà.
Tri Tri đang đánh bóng rổ cùng với một vài đứa bạn ở con hẽm  nhà, đánh qua đánh về chơi  náo nhiệt,  liếc mắt  thấy Chu Mạn  từ đầu ngõ đến, lập tức xác định thầm trong lòng rằng: Cậu nhỏ nhất định  gây  đại họa gì .
Thảo nào lúc nãy trở về cả mặt đầy thương tích, khiến dì Đào  dọa hết cả hồn, nhất định là   tay với đứa nào .
Tri Tri  đánh bóng nữa, chạy đến: “Mẹ, con nhớ  c.h.ế.t  !”
Chu Mạn  rảnh để quan tâm nó: “Không  chuyện của con.”
Bà  trực tiếp  nhà  lên lầu, gọi Chu Trì   phòng sách  chuyện.
Tri Tri nép ở bên cạnh cầu thang lén , hăng hái chạy đến phòng của Giang Tùy báo tin hot,  chút hăng say “xem náo nhiệt  chê chuyện lớn”: “Nhất định là  giáo huấn , hơn nữa còn  cắt tiền tiêu vặt,   xem   em  báo thù giúp cho hai chị em  , đây chính là báo ứng! Con    chính là chỉ  ức h.i.ế.p kẻ yếu ớt, thật quá  xa…”