mà Giang Tùy   , cô còn  ôn tập, ăn bánh xong thì buộc   dậy, sợ cứ  tiếp nữa thì cứ  mãi ở sô pha  thể nào  dậy .
“  xuống phòng đây.”
Cô hướng  ngoài phòng mà  thì cổ tay  Chu Trì kéo .
Hắn nhẹ nhàng cầm một lúc  thả , ngẩng đầu  cô, “Phim vẫn xem  xong mà,  ăn uống no nê  cứ thế xách m.ô.n.g  về thôi ?”
“Không xem nữa,  còn   nhiều bài tập  .”
“ cũng   mà.”
“……” Có giống  ? Cậu     thì thầy giáo cũng  mắng .
Giang Tùy : “Thi xong   sẽ tiếp tục xem bộ phim .”
Chu Trì   gì, chỉ thản nhiên  cô một lúc,  ánh mắt thu  di chuyển sang màn hình ti vi.
Hắn   gì hết nên Giang Tùy cảm thấy  do dự, “Cậu  vui ?”
“Muốn  thì  ,  .” Hắn , “    phiền  học bài .”
Bộ lông mày của    vô tình  cố ý mà cau , đến cái biểu cảm nhỏ nhặt  cũng đều  lọt hết  mắt của Giang Tùy .
“   ý đó.” Giang Tùy    thế nào, lặng lẽ  xuống, “Vậy thì  vẫn nên  xem thêm một lúc nữa.”
Cứ thế mà xem thêm hơn một nửa tập phim.
Qua một lúc thì Giang Tùy  dậy  đến bình nước rót nước uống, sắp rót đầy thì trong phòng đột nhiên tối om  một màu đen. Giang Tùy giật cả , nước chảy tràn  cả tay.
“Chu Trì!”
“Không .” Trước mắt  một màu đen kịt, Chu Trì  dậy, “Đứng ở đó đợi .”
Giọng  của   bình tĩnh, rõ ràng.
Bức rèm   kéo , trong phòng   một tia ánh sáng, điện thoại cũng   trong tay, Chu Trì  mò trong bóng tối mà  đến, “Ở  .”
“Đây .” Cô đưa tay ,   kéo  nắm chắc.
“Có  bỏng tay ?”
“Không , nước chỉ chảy tràn  ngoài tay một chút thôi.”
“Đưa ly nước cho .”
“Ừm.”
Ly nước từ từ  đưa đến tay của Chu Trì, một tay  nắm lấy tay cô, lò mò trong đêm mà  đến bên cạnh bàn, đặt ly nước xuống, kéo bức rèm lên.
Trong phòng giờ   chút ánh sáng, đôi bên  thể  thấy lờ mờ khuôn mặt của đối phương.
“Có chuyện gì  chứ?” Giang Tùy   bên ngoài cửa sổ, “Bên nhà  khác  điện ?”
Chu Trì: “Có thể là  đứt cầu d.a.o ,   ở đây  xuống xem một chút.”
“Ừ.”
Hắn sắp thả tay  thì  Giang Tùy kéo .
“Đợi .” Giang Tùy nghĩ gì đó   với , “ nhớ phía  cái tủ bên cạnh bàn ăn hình như  một cây đèn pin cũ,  xuống tìm xem thử. Nếu như mà tìm  thấy thì  kệ bếp chắc là còn  mấy ngọn nến lúc  còn sót ,  cũng đến tìm xem thử. Nếu như mà điện  sửa  thì   thể thắp một cây nến mà lên , nhưng mà đừng để  bỏng tay đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-45-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Chu Trì  chút buồn , trả lời: “Biết .”
Giang Tùy  : “Cầu thang tối quá, nhớ đừng để  ngã đấy.”
“Ừ.”
“Vậy  cẩn thận chút nha.”
Nói  xong thì  thấy tiếng  của  ở trong bóng tối, “Cậu  gì mà nắm tay  chặt ? Thả tay  .”
Mặt Giang Tùy cứng đờ, hai bên gò má nóng hừng hực.
Thật ngại ngùng.
Cô  buông tay  nhưng xung quanh  một màu đen kịt, thật khiến  khác  sợ hãi.
“Chu Trì……”, Cô nhỏ giọng gọi tên , nhưng  thể nào  tiếp , cũng  buông tay , vẫn cứ níu lấy , ngón tay cử động thật  tự nhiên lắm.
Chu Trì  đoán  .
“Sợ bóng tối ?”
“……” Giang Tùy thừa nhận, “Ừm.”
Vốn nghĩ  sẽ  trêu chọc cô nhưng   hề như .
Ngược  Chu Trì còn nắm chặt lấy tay cô, “Sợ thì   với  chứ,  cần  tự chịu đựng như  .” Không còn là giọng điệu  nhạo lúc nãy nữa.
Tim của Giang Tùy đập loạn nhịp.
Chu Trì nắm lấy tay cô,  mò trong bóng đêm  đến bên cạnh giá treo áo quần, lấy một chiếc áo khoác lông khoác lên  cô, “Mặc áo ,  lầu  lạnh.”
“Ờ.”
Tiếng sột soạt liên hồi trong đêm tối, Giang Tùy  mang áo xong.
Chu Trì  đến bên giường tìm thấy điện thoại, định mở điện thoại lên thì phát hiện điện thoại  tự động tắt nguồn.
Chỉ  thể mò trong đêm tối để xuống lầu.
Giang Tùy   nắm lấy tay dắt , lúc xuống cầu thang thì   theo bước chân  mà .
Hai   mò từng bước một.
Chu Trì  ở đằng ,  lưng luôn  tiếng bước chân  theo.
“Cậu cẩn thận một chút.”
Đi  vài bước thì  nhắc nhở: “Đừng  nhanh như  chứ.”
Lại  tiếp thêm vài bậc cấp nữa thì âm thanh càng nhỏ : “Cẩn thận kẻo ngã.”
“……”
Chu Trì thật  chút cạn lời.
Hắn chợt nhận  Giang Tùy một khi căng thẳng thì   lảm nhảm  nhiều.
“Không ngã  ,   cần lo.” Hắn lắc lắc tay Giang Tùy, “Không   đang cầm tay  đây  , vẫn còn sợ hả?”