Bên ngoài trời  tối om, ở  đường rải đều một dải màu đèn đủ sác cầu vồng.
Giang Tùy  cái dáng  cao  gầy ở  mặt,   theo: “Ngồi xe buýt ?”
Hắn ừm một tiếng.
“Xe đạp của  để ở trường  ?”
Lại ừm thêm một tiếng nữa.
Đợi xe buýt đến  nhanh, thuận lợi nhưng  đến giờ cao điểm  buổi tối nên   xe  đông,   chỗ .
Giang Tùy  dựa  bên cửa, cảnh vật bên ngoài cửa  ngừng chạy lùi , cô yên lặng  một hồi,  đầu  thì thấy Chu Trì đang đeo tai ,     đang  thể loại nhạc gì.
Cô cúi đầu lôi điện thoại ,  hai tin nhắn vẫn  , một tin là của Chu Mạn gửi: Được, tối  dì gọi .
Một tin nhắn khác là của Tri Tri: Dì Đào   nhưng  chú ý an , nhưng em  cho chị , em thật  vui , cái mùi vị ăn cơm một  ngày mai chị cũng nếm thử , hừ.
Lúc xuống xe  là bảy giờ rưỡi , đèn đường  khiến cho cái ngõ cũ  càng sáng rực thêm.
Giang Tùy  bên cạnh Chu Trì,   vài bước thì Chu Mạn gọi đến. Giang Tùy  chữ hiển thị  màn hình điện thoại, liền dừng : “Là dì Chu.”
Chu Trì   gì hết, dừng , dựa  cây đèn đường  đợi cô.
Giang Tùy trả lời điện thoại.
Không  ban đầu Chu Mạn   gì mà Giang Tùy cứ trả lời hai tiếng “, ” , một lúc  ngẩng đầu lên  cái bóng dáng đang ở  ánh đèn,  , “Cậu  cũng về , …… về cùng con ạ.”
Chu Trì vẫn  ở đó,   ý định  điện thoại.
Giang Tùy  tiếp thêm vài câu  tắt điện thoại.
Hai  tiếp tục  bộ về nhà, lúc sắp đến cửa thì Giang Tùy bỗng nhiên dừng : “Chu Trì.”
Chu Trì lúc đó cũng     cô , cặp mắt  lạnh lùng: “Ừm…… Sao ?”
Giang Tùy nhỏ giọng  hỏi: Ngày mai  sẽ  bản kiểm điểm chứ?
“Không  .”
“ mà   đánh lộn  mà.”
“ .”
“…… Cậu vẫn nên  .”
“ sẽ   mấy cái thứ nhảm nhí đó .” Hắn   một cách  thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-6-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Sao mà sẽ   chứ? Nhìn kiểu  như  thì lúc  nhất định là  từng  kiểm điểm , thậm chí   nhiều   là đằng khác.
Giang Tùy  đưa  kết luận là  đang  dối, “Một nghìn chữ, nhanh thôi mà.”
Chu Trì  đầu qua, cặp mắt    Giang Tùy một lượt: “Sao mà, chị  giao  cho  quản  ?”
“…..  .”
“Vậy thì ? Không lẽ  nghĩ bản   là cháu gái của  .” Hắn nhướn nhướn bộ lông mày, ánh đèn chiếu  khuôn mặt của   vẻ hiền dịu khác thường.
“……”
Giang Tùy  thể  gì thêm, lập tức bỏ , xa xa phía  lưng văng vẳng đến một câu.
“Viết giùm  .”
Giang Tùy vỗ một phát  cái đầu to bự của con ếch bông ở đầu giường, “Đến con mèo cũng  cách tránh né bỏ chạy,   tiếp tục lao  chỗ chết,    kiểm điểm thì tại   đánh  chứ? Bộ lúc đánh   cho não thông hơn .”
Nhớ đến vẻ mặt của Chu Trì lúc nãy thì Giang Tùy liền vỗ  đầu của con ếch đến mức rũ rượi.
Tiếng gõ cửa ầm ầm lên, cùng với giọng  uốn éo phát ớn của  em trai ở bên ngoài: “Cô chị xinh  của em, Please open door!”
Giang Tùy mở cửa, cải : “Open the door.”
Chu Ứng Tri lộ rõ cặp mắt xem thường: “Cho em chút thể diện thì chị  thể sống thọ hơn đấy, giống giáo viên Tiếng Anh của em quá trời, ngày nào cũng đả kích học sinh để cố gắng chăm chỉ học hành.”
Giang Tùy hỏi  : “Em qua đây  gì?”
Chu Ứng Tri  tỏ vẻ oai phong: “Bổn thiếu gia  tuần tra hằng ngày.”
Được, đưa cho   cái cột    thể leo  3 trượng, kéo cái màn sân khấu xuống    thể múa ương ca (một điệu múa dân gian của Trung Quốc),  thể  cho   một truyền kì  tên: “Truyền kì siêu kịch” (Tức huyện thoại của  chuyên đóng kịch, giả vờ  bộ  tịch.)
“Vào .”
Chu Ứng Tri lập tức  , gãi đầu: “ Chị, ngày mai là sinh nhật thằng  em  của em, nếu em  đến thì ngược đời quá mà. Cậu  là thằng  em  nhất của em……”
Giang Tùy ngắt ngang lời  , “Tháng  hình như em cũng  thằng  em  nhất tổ chức sinh nhật  mà?”
“Chuyện đó em cũng bó phép, nhân duyên của em  quá mà.”
Giang Tùy chẳng thèm tranh luận với   thêm nữa: “Cần bao nhiêu?”
“Hai trăm tệ , em sẽ mua một cái bánh kem thật to.”
Giang Tùy lấy tiền đưa cho  , Chu Ứng Tri vô cùng cảm động: “Đại ân đại đức của chị  lời nào cảm ơn hết , chị, sự giác ngộ hôm nay của chị  cao, ngày mai em sẽ tặng cho chị một cái bánh kem  bơ nhé!”
Nói xong liền chuồn   nhanh thì  Giang Tùy gọi : “Tri Tri,  nhỏ của em……”