Mặc dù thường ngày  chút vô tư, nhưng lúc    cũng  tức giận  đau lòng, khóe mắt đỏ lên, giậm chân giậm cẳng ở trong phòng sách hơn nửa ngày trời, còn chơi đánh đố với  của   nữa,  sấp trong phòng, đến ăn cơm cũng  xuống ăn. Cuối cùng vẫn là Giang Tùy đến an ủi   mới  hơn một chút,  lời cô xuống lầu ăn hết một chén cơm.
Buổi tối, Giang Tùy ở trong phòng dọn đồ, Tri Tri ở bên cạnh buồn não thở dài, cảm giác mất mát.
Cậu  nhặt một chiếc dép của cô  tấm lót  bên cạnh va li của cô, bộ dạng đáng thương  cô đang đóng gói sách , liên tục lằm bằm trong miệng.
“Không thể   ? Mẹ em     là nhận chị  con gái nuôi ,  thì chị   vẫn là chị của em .”
“Không ở cùng  nữa nhưng chị vẫn là chị của em mà.” Giang Tùy lấy một cuốn sổ ghi chép trống trơn  dọn  đưa cho  , “Cái  cho em đấy, vẫn  dùng đến .”
Tri Tri nhận lấy cầm trong tay, ánh mắt  chút lạnh lẽo, “Một cuốn sổ thôi mà  xua đuổi em  . Chị xem, chị vẫn   mà tình cảm chị em  sắp kết thúc .”
“……” Giang Tùy đẩy đẩy  , “Em bình tĩnh một chút.”
Đầu của Tri Tri lắc lư: “Chị, chị nhớ thường xuyên đến chơi với em,  ?”
Giang Tùy : “Ừm, thường xuyên đến thăm em.”
“Chị  lời  giữ lấy lời đấy,   em tìm chị, chị đừng  lật mặt  nhận  quen đấy!” Tri Tri lằm bằm, “Em hết tiền tiêu thì  thể đến tìm chị mượn  ?”
Giang Tùy cầm sách gõ  đầu  : “Sao em cứ chỉ  đến tiền thôi thế.”
“Thì tại em nghèo mà.”
“Biết ,” Giang Tùy đành , “Hết tiền thì đến tìm chị, chị sẽ cho em mượn.”
Tri Tri  vẻ vui hơn một chút, qua một lúc , “Haiz,    nhỏ bắt nạt em sẽ   ai đến cứu mạng .”
Giang Tùy dừng , nhớ đến Chu Trì, đôi lông mày nhẹ nhàng chau .
Qua một lúc, : “Em đừng  chọc giận   là .”
Tri Tri hét lên một tiếng: “Ai chọc   chứ.”
Không   mà, mặc dù thường ngày cũng đều trêu chọc  như  nhưng  cảm thấy  vui tí nào,  chút vị bi thương.
Càng như  càng buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-72-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
“Chị,  giấu gì chị, em sắp   .” Cậu  bĩu môi, vỗ m.ô.n.g  dậy, “Em vẫn nên  mua cho chị một quả khoai lang nướng.”
Giang Tùy  đầu tóc sư tử của    chút cảm động: “Đi ,  .”
Áo quần của Giang Tùy  dọn gần xong , sách cũng cho  thùng hết  nhưng vẫn còn  ít. Thứ cô mua nhiều nhất mấy năm nay chính là sách,  một vài cuốn định để  cho Tri Tri, còn  vài quyển võ thuật, thật   đưa cho Chu Trì nhưng      xem cái  .
Từ lúc  về hôm qua, Chu Trì   vui lắm.
Trong lòng Giang Tùy hiểu rõ nguyên nhân nhưng     thế nào.
Cô  ngốc đến nỗi   Chu Trì   cô  khỏi, nhưng cô   cách nào đồng ý .
Nói thật lòng, hai hôm nay, thật   chút  quan tâm đến . Bởi vì chuyện ly hôn của Giang Phóng mà trong lòng cô  hỗn độn, suy nghĩ  nhiều, bảo bản   chấp nhận hiện thực, đồng thời cũng đang suy nghĩ đến cuộc sống  . Lớn đến chừng  , hình như đây là  đầu tiên cô bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống độc lập, mà   tiếp tục  đứa con ghẻ nữa.
Nếu như Giang Phóng   gia đình mới, Giang Tùy mong bản  sẽ  trở thành gánh nặng cho ông  nữa.
Do dự một lúc, Giang Tùy vẫn   tìm Chu Trì, cô đặt mấy quyển sách võ thuật sang một bên, tìm hai cái hộp lớn, sắp xếp những cuốn sách còn   tủ sách.
Dọn dẹp hơn nửa ngày trời, lúc  dậy  rót ly nước mới  thấy   ở ngoài cửa.
Giang Tùy nắm chặt ly nước, sửng sờ,     đến đây lâu .
Chu Trì mặc nguyên bộ đồ ở nhà, cái áo khoác với quần dài  gió thổi bay phất phơ,  chân là một đôi dép lê, đầu tóc  vẻ như  mới gội xong, từ  xuống  đều  sạch sẽ, khuôn mặt cũng trắng tươm.
 mà Giang Tùy  chính là cái bộ dạng ngược .
Vừa nãy cô đang bận dọn dẹp,  mặt toát mồ hôi, tóc bên tai thấm mồ hôi ướt rít rát dính  hai bên gò má của cô, bởi vì leo lên leo xuống dọn sách mà   dính  bụi bặm, cánh tay áo vẫn đang xắn lên,  như đang  mò cá .
Chu Trì tiến đến xem, : “Dọn đồ  ?”
Giang Tùy: “Ừm.”
“Có cần giúp đỡ ?” Giọng  của   lạnh nhạt, ánh mắt đen kịt,   một nụ , nhưng cũng  đến nổi quá lạnh ngắt.
Giang Tùy  , lắc đầu, “Không cần , đừng  bẩn áo quần của , cũng còn  nhiều nữa, tự   cũng .”