Giang Tùy gật đầu: “Ba của tớ cũng  , ông   lo cho tớ, mỗi ngày đều  gọi điện cho ông  là tớ vẫn .”
Trần Dịch Dương : “Thật  cũng  cần lo lắng quá, an ninh trật tự xung quanh trường  ,  giống những nơi khác.”
“Cũng đúng.”
Hai   ăn sáng   chuyện vài câu, còn  đến những vẫn đề liên quan đến học tập,  đến giáo viên đảm nhiệm từng môn học, ăn xong thì  trở về.
Giang Tùy cảm thấy thật tuyệt, bởi vì nơi    một  quen, cho dù như thế nào thì cũng xem đó là một chuyện .
Giang Tùy dọn dẹp  phòng ngay ngắn  phơi áo quần trong máy giặt,  xong một tờ đề, xem thời gian thì  hơn mười một giờ .
Trong điện thoại  gửi đến một tin nhắn của Tri Tri.
“Chị,  nhỏ  hôm nay chị đến chơi,  thật  ?”
Giang Tùy trả lời  cho  ,  bắt đầu dọn đồ, lấy bài tập cần mang  bỏ  trong cặp.
Trên đường  ghé ngang qua một tiệm trái cây, cô chọn lựa những loại trái cây mà Tri Tri thích ăn để mua.
Lúc sắp  đến đầu ngõ, điện thoại reo lên.
Là điện thoại của Chu Trì gọi đến.
Giang Tùy  máy thì  thấy  hỏi: “Mười một giờ ,   ?”
“Đi , đang  đường.” Giang Tùy .
“Đến ngang chỗ nào ?”
“Đi một đoạn nữa là đến đầu ngõ .”
“ đến đón .”
“Không cần đầu, đoạn đường ngắn chứ mấy.”
Hắn cũng   nhiều, ừm một tiếng  tắt điện thoại.
Đợi đến lúc Giang Tùy  đến thì vẫn  thấy  ở đầu ngõ.
Hắn  ở bên cạnh cánh cửa của tiệm khoai lang nướng,   là một bộ đồ mang ở nhà, đôi dép lê, quần thể thao,   mang cái áo khoác lông màu đen  cũ, rộng thùng thình,   vẻ như hình quả bóng .
Hắn   trái cây trong tay Giang Tùy, đuôi mắt nhảy lên, “Còn mang đồ đến nữa ? Cậu  thăm bà con ?”
Giang Tùy giải thích: “Có mang gì , chỉ mua chút trái cây cho Tri Tri thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-80-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Chu Trì  đến, xách bao trái cây , : “Nó  thiếu trái cây để ăn,   đừng mang đến nữa.”
“Ờ.”
Hai   đến giữa ngõ thì Tri Tri  chạy , từ xa  hét lên “Chị.”
Giang Tùy   thấy   thì thiếu chút nữa thì  lên.
Đầu tóc sư tử của    còn nữa, cắt  ngắn, cũng  tương tự với đầu đinh của Chu Trì. Chỉ  điều hiệu quả thì  giống  .
“Cắt tóc khi nào ?” Cô     hỏi.
Vừa nhắc đến chừng  thì Tri Tri  vẻ ủ rũ, bực tức kể lể với cô một hồi: “Mẹ em thật quá độc quyền! Bà  cùng với cô giáo chủ nhiệm lớp em đè ép hai quả núi lớn  đầu em! Sớm muộn gì em cũng sẽ áp đảo bọn họ,  rừng  bá chủ, tự lập thành vương!”
“Em  Thủy Hử quá nhiều  hả.” Giang Tùy   vuốt  đầu ,  chút trêu chọc, “Cũng   trai mà.”
“Đẹp trai , chị đừng  lừa em.” Tri Tri lằm bằm, “Những bạn gái   mặt em ngày nào cũng  nhạo em! Tức c.h.ế.t  ! Nói cái đầu tóc của em giống như một thằng tồi , còn  giống như  mới  tù nữa, em    quan tâm đến tụi nó , bình thường mua kẹo cho tụi nó thì cảm thấy em ga lăng,  trai,  mua nữa liền trở mặt ngay, con gái tụi chị a……. thật vô lương tâm……”
Giang Tùy: “……”
Chuyện   liên quan đến chị.
Chu Trì  ở đằng ,  hai chị em    ,   cổng nhà.
Dì Đào đang bận việc ở trong phòng bếp. Biết  Giang Tùy đến dì   vui, nấu nhiều món ngon hơn thường ngày. Giang Tùy   bếp tìm dì Đào,  chuyện với dì  một lúc, Chu Trì lấy cặp xách của cô mang lên lầu, để ở trong phòng của .
Sau khi ăn trưa, Giang Tùy đến phòng Tri Tri giúp   giải vài câu hỏi khó của đề thi toán.
Tri Tri nhân cơ hội  kể lể với cô những chuyện đắng lòng   Chu Trì chèn ép, tiếc   kể xong thì  cắt đứt .
Chu Trì xuống lầu gõ cửa, hỏi Giang Tùy” “Có  bài tập  ?”
“……”
Lâu   đến, trong phòng Chu Trì  vẻ như khi nào cũng cảm thấy thoải mái như , tấm thảm ở bên cạnh ghế sô pha hình như   cái mới, mềm mại hơn  đây  nhiều, cái đệm cũng  đổi cái mới, lớn hơn  đây.
“Tấm thảm    mua cái mới  ?” Giang Tùy hỏi.
Chu Trì ừm một tiếng, “Mua tuần  đấy,   ?”
“Cùng    , chỉ  điều màu tối quá.” Giống với cái màu tối xuyên suốt   , nhưng   , chỉ là   vẻ   chút tinh thần.
Giang Tùy nhớ đến gì đó, , “Lúc   học    mua cái bàn học với ba của , lúc đó   thấy một tấm thảm  ,   nếu  thời gian   mua cho  nha.”
Chu Trì cũng  khách sáo: “Được, đợi  mua đấy.”