Đừng như bây giờ?
Chu Trì nghiêng đầu  cô, lặng lẽ đếm từng giây, lạnh lùng : “Thằng con trai hôm nay là ai?”
Sao.
Giang Tùy ngẩn ngơ.
“Thằng ở hiệu sách.” Khóe môi  ép xuống.
“Ồ, đó là Trần Dịch Dương,   học lớp 1,    giỏi,  thông minh, học vật lý  giỏi, cho nên   một câu hỏi….” Nói  một nửa, đột nhiên  vẻ  nhớ đến chuyện gì, ngạc nhiên  Chu Trì.
“Sao    nữa?” Giọng điệu của  lạnh nhạt, nghiêng đầu, tay sờ  cái ly  bàn.
“……Cậu vì chuyện  mà giận ?” Giọng điệu của Giang Tùy lộ vẻ ngạc nhiên, dần dần bình tĩnh trở ,  chút  dám tin, “Cậu như , là, là ghen  ?”
Hình cô bừng tỉnh  như thường, cúi đầu nhớ  biểu cảm của  hôm nay, khẳng định rằng: “  ,  đang ghen đúng .”
“……”
Chu Trì thả ly nước xuống  qua một bên.
Giang Tùy bước  theo hai bước,  bước đến  mặt ,  lên: “ đoán đúng   .”
“Có cảm giác thành tựu lắm ?” Chu Trì giữ chặt bờ vai của , kéo  cô  lòng, “Cậu  lương tâm  ?”
“ thì   nào.” Đầu của Giang Tùy chạm  n.g.ự.c của Chu Trì,  nhỏ, “Cậu  gì ,  chỉ hỏi Trần Dịch Dương một câu hỏi thôi mà,  chẳng  gì cả,   chạy đến như  , còn tức giận với  nữa, thiếu chút nữa dọa c.h.ế.t  .”
“Gan của     lớn ? Bị dọa c.h.ế.t mới lạ.” Giọng của  lạnh nhạt, ngữ khí vẫn   tí nào, nhưng sắc mặt  dịu đỡ hơn , cánh tay vô thức ôm chặt cô, “Cậu   với nó ?”
“Không  lắm, chỉ là gặp  thôi.”
“Sao  quen  ?”
Giang Tùy , “Lớp 10  ở trong câu lạc bộ thư pháp,   cũng ở trong đó, nên quen , lúc đó  vẫn  đến đây.” Nói rõ xong vấn đề, cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chu Trì   thêm gì, cũng  buông tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-89-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Giang Tùy   như  nên cảm thấy  hơn nhiều .
Cô đưa tay  ôm eo của ,  chút buồn  : “Vẫn    thích ăn giấm đến  đấy,  cứ tưởng  thích ăn ngọt nhất chứ, con  …… Hình như   hiểu ,     dì Đào cho  thức ăn  nhiều giấm một chút.”
Kiểu giọng điệu   chút khiêu khích.
Chu Trì buông tay, cúi đầu tìm môi của cô, như  trút giận mà chớp mắt  chặn kín môi cô .
……
Chuyện  đối với Giang Tùy mà  chỉ là một tình tiết xen  giữa mà thôi, Chu Trì  giận nữa, cô liền cảm thấy  cơn mưa trời  sáng.  đây dù  cũng là  đầu tiên từ lúc yêu đến giờ  thấy Chu Trì ghen, cho nên đối với cô, cũng xem là một kí ức  mới mẻ.
Cô vốn nghĩ rằng đứa con trai như Chu Trì,  trai, luôn   khác bủa vây, con gái thích  nhiều đến , tỏ tình với  cũng nhiều như , nhất định từ nhỏ đến lớn  sẽ  kiêu ngạo, mới  lúc lạnh lùng lúc ngầu đến , suy nghĩ về bản  cũng  ,  nhiều   nhiều chuyện đều  chiếm  trái tim của , đối với những chuyện vặt vãnh như  căn bản sẽ  quan tâm.
Không ngờ rằng   dễ ghen đến .
Lại phát hiện   cái mới.
 mà Chu Trì   dễ dàng cho qua chuyện .
Lúc đánh bóng  ngày hôm ,  hỏi Trương Hoán Minh: “Trần Dịch Dương,  ?”
“Biết chứ.” Trương Hoán Minh  ngạc nhiên, “Học sinh lớp 1,  ?” Cậu  từ lâu  quên chuyện từng  một ngày  thấy Giang Tùy cùng với Trần Dịch Dương cùng   khỏi cổng trường.
Chu Trì hỏi: “Cậu  như thế nào?”
“Như thế nào là như thế nào? Cậu hỏi thành tích của nó, diện mạo  là tính cách, gia cảnh?” Trương Hoán Minh lau một tay mồ hôi, cầm áo đồng phục lên, “Cậu   thành tích  , tớ   qua  với mấy loại  như  ,   cũng  chút danh tiếng trong Nhị Trung, thành tích   mà,    vẻ cũng ok, nhưng mà   cũng  nữ sinh  đến nhiều lắm, dù , khuôn mặt   cũng  trai hơn mấy thằng  thành tích  khác, nếu so sánh với  thì còn kém xa, tính cách thì  rõ cho lắm. Gia cảnh thì chắ cũng giàu lắm,    mặc đồ hiệu.”
“Có bạn gái ?” Chu Trì vặn nắp chai nước suối,  xuống đất.
“Không .” Trương Hoán Minh sửng sốt, “Mấy loại  thành tích  đó  giống ,  chừng cấp ba sẽ  yêu đương , theo đuổi   thì  đấy, Triệu Hử Nhi lớp  cũng từng mê  , nhưng  theo đuổi . Cậu hỏi nó  gì?”
“Tùy ý hỏi thôi.” Chu Trì uống ngụm nước,  dậy  khỏi.
Trương Hoán Minh lấy  khó hiểu,  theo bóng dáng của  mà suy nghĩ, cảm thấy  từ  khi yêu đương liền trở nên kì lạ,   đang nghĩ gì.
Trương Hoán Minh  ngờ rằng,   chuyện còn khiến    ngạc nhiên hơn nữa.