Ánh mẳt Giang Tùy rảo quanh tứ phía, ánh mắt dừng  ở  khán đài bóng bàn ở trong sân thể dục.
Chu Trì  ở đó hút thuốc.
Giang Tùy chạy nhanh đến, dừng  bên cạnh khán đài, với  cách một đến hai mét, ngửi thấy mùi khói thuốc.
“Sao  hút thuốc nữa ?” Cô  nhỏ, “Không   là sẽ hạn chế hút .”
“  hút đấy thì   nào.” Chu Trì   cô, đưa cánh tay lên, cầm tay áo sơ mi lau mồ hôi  trán, ánh mắt  về bóng cây đằng xa .
Giang Tùy mím môi, lặng lẽ  đó.
“Sao   về ?” Hắn mở miệng.
Giang Tùy sửng sờ, “Cậu  về cùng  ?”
“Không     cùng   ?” Ánh mắt  đưa qua,     cảm xúc của  trong câu .
“…..Không  .” Giang Tùy bước về phía  một bước, “Sáng hôm nay chỉ là gặp  thôi,   thuận đường, nên mới  cùng .”
“Thuận đường?”
Giang Tùy gật đầu, chần chừ một lúc, : “Cậu  cũng ở bên đó.”
“Ở cùng một khu với ?”
“Ừm.” Nghĩ một lúc,  thành thật, “Ở tòa nhà bên cạnh.”
Chu Trì     cảm xúc trong lòng ngay bây giờ,  cô vài giây, ánh mắt càng lạnh nhạt, “Lần  tại   ?”
“Cậu   hỏi.”
“.” Hắn bĩu môi, “  hỏi vì    với nó  ,   ngờ rằng các   là hàng xóm với .”
“……” Giang Tùy im bặt.
Chu Trì: “Thường gặp  ?”
Giang Tùy gật đầu: “Ừm.”
“Ngoài việc hỏi bài , cùng  học với  thì còn  với  chuyện gì nữa?”
Giang Tùy ngỡ ngàng  , trong lòng căng thẳng lạ thường,   chút  hiểu: “Tại     hỏi kĩ đến ,  với   chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Bạn bè?” Chu Trì  nhạo, “Trước đây là  , bây giờ  trở thành bạn bè  ? Cậu  đổi cách xưng hô nhanh thật đấy.”
“Chu Trì……” Dường như Giang Tùy  chút  hiểu , “Tại    như .”
“  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-96-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Đôi lông mi Giang Tùy run run, hai tay nắm chặt: “  từng hỏi  với những đứa con gái khác như thế  thế nọ khi nào cả.”
“Cậu hỏi .” Chu Trì thản nhiên , “   gì là  dám  cả, ngoài       chuyện gì mập mờ với đứa con gái nào cả,    tùy tiện như .”
“ cũng  .” Khuôn mặt của Giang Tùy cũng lạnh , “,  và Trần Dịch Dương   cùng , hỏi đề với  ,  gặp  ở tiệm ăn sáng trong khu nhà,   với  ăn sáng, ngoài   còn chuyện gì khác. Nếu  cảm thấy như  là tùy tiện,  thì   còn gì để .”
Cô  xong câu , mắt liền đỏ ửng lên,   hai giây      khỏi.
Giang Tùy bước qua bãi cỏ  về.
Chu Trì vứt điếu thuốc, chạy theo, níu lấy tay cô: “Giang Tùy.”
Không  lời đáp .
Giang Tùy   , rút tay của  về, trong khoang mắt   chút ướt đẫm. Cô lùi về  hai bước, cách  xa một chút.
Ánh mắt Chu Trì nặng trĩu  cô, sắc mặt càng ngày càng kém.
“Chúng  vẫn   xong.”
Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí từ sân bóng  đến tìm Chu Trì, đang  từ chỗ kéo cờ đến, giẫm qua bãi cỏ.
Giang Tùy sợ bọn họ  thấy, lau nước mắt.
“Hôm nay     chuyện với  nữa, cũng    thấy  nữa.” Giọng của cô  nhỏ,  chút nghẹn ngào,   thêm gì nữa,  nhanh thì  khỏi đó.
Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí  đến,  bóng lưng của Giang Tùy, hỏi Chu Trì: “Có chuyện gì ? Sao Giang Tùy  chạy  ?”
Chu Trì  trả lời, nâng bước men theo bãi cỏ  về phía ,  theo  đến cổng trường,  thấy cô rẻ đường, men theo đường lớn mà .
Hắn  đuổi theo nữa.
Tối hôm đó, Giang Tùy  gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Chu Trì như  nữa, lúc  rạng sáng, nhận  một tin nhắn từ , Giang Tùy vẫn  ngủ, nhưng cô  trả lời , để điện thoại qua một bên, vùi mặt  gối, vẫn cứ nhớ đến chuyện của ban ngày.
Có lẽ thất vọng còn nhiều hơn cả uất ức.
Không hiểu tại    dễ dàng   những lời khiến  khác đau lòng đến , nhưng  ngay cả một tiếng “xin ” cũng  thể  .
Đã  muộn nhưng Giang Tùy vẫn  thể nào ngủ ,  lẽ đây là  đầu tiên cô  thật sự cảm nhận , thích một   chỉ  ngọt ngào hạnh phúc  thôi, những thứ  thấy    cũng  chỉ là những ánh hào quang cùng với nhưng ưu điểm nổi trội.
Lúc   sẽ  , nhưng lúc ức h.i.ế.p  cũng  là cay đắng.
Rõ ràng là quá đáng đến như , nhưng   xin  một tiếng.
Lẽ nào một câu “Chúc ngủ ngon” thì  thể xóa hết những lời khó  đó  ?
Hắn xem cô là gì chứ.
Sáng hôm , Giang Tùy chuẩn  đồ  muộn, vội vã đến lớp  tiếng chuông reo tiết  bài đầu giờ, trong lớp   đầy đủ .