Cô chạy nhanh  trong,  thấy  ghế đang để một hộp cơm giữ nhiệt quen thuộc.
Chu Trì vẫn như  mang đồ ăn sáng đến cho cô.
Sau khi  tiết, Giang Tùy vẫn  đụng đến hộp cơm đó, lấy bánh mì cùng với sữa trong cặp .
Lâm Lâm  bên cạnh hỏi nhỏ: “Có   cãi  với Chu Trì  ? Sao   ăn cơm   mang đến?”
Hứa Tiểu Âm cũng  đầu : “A Tùy, mắt của   đỏ kìa,     ?”
Giang Tùy lắc đầu, miệng cắn ống hút của hộp sữa.
Hứa Tiểu Âm hiểu  : “Đừng  lừa tớ, nhất định là  cãi ,  , yêu đương chính là  đấy,  cãi  mới thú vị.
“ mà tớ  thích cãi .” Giang Tùy ngẩng đầu lên, cổ họng khàn khàn, “Rất khó chịu.”
“Vậy thì  lành với   .”
Giang Tùy dừng một lúc, môi  mím chặt, lắc đầu.
Đối với chuyện , cách suy nghĩ của Giang Tùy  đơn giản ------ Là Chu Trì sai,  nên xin  .
Đó chính là nguyên tắc giao tiếp mà Giang Tùy  tuân theo từ nhỏ đến lớn, đối với chuyện  cô  chút kiên định  đơn giản, nếu bản  cô sai thì cô sẽ chủ động  xin , nhưng mà  , cô cho rằng Chu Trì  quá đáng.
Giờ giải lao buổi sáng, Chu Trì  nhà vệ sinh, lúc trở về thì  thấy hộp cơm   bàn , thức ăn bên trong vẫn  đụng đến.
Mấy tiết học  đó, Trương Hoán Minh rõ ràng cảm nhận  tâm trạng của Chu Trì  tệ, bốn phía dường như đều  chèn ép  khí , khiến cho   đều  thể nào dám  chuyện, cũng may là buổi trưa   sân bóng trút hết một trận,  vẻ như   hơn một chút.
Lúc  nhà vệ sinh, Trương Hoán Minh nhịn  nổi : “Tính cách của Giang Tùy   mà,      thể chọc tức   , cũng thật lợi hại đấy. Con gái mà, luôn   lớn chuyện lên  đó, ai chả thích bạn trai  ân cần, dịu dàng, con    thật  dịu dàng tí nào, cả khuôn mặt lạnh lẽo đến  mà còn trông mong   đến gây chuyện với  .”
Chu Trì xem như   thấy gì , khòm lưng xuống, cúi đầu, vòi nước máy chảy lên đầu  mấy .
Sắp đến giữa tháng sáu, thời tiết  nóng lên,  mặc một cái áo tay ngắn màu đen, tay  ngừng lấy nước, rửa sạch đầu tóc đầy mồ hôi của , lúc  thẳng dậy thì khuôn mặt  những giọt nước li ti, bên ngoài áo sơ mi  n.g.ự.c ướt một đám lớn.
Đám nam sinh cứ  mà  nhà vệ sinh,  kéo dây kéo quần lên,  , ngoài của   một vài nam sinh lớp một.
Trần Dịch Dương cũng  trong nhóm đó. Cậu  là  cao nhất trong nhóm đó,  dễ nhận , mặc bộ đồng phục mừa hè áo tay ngắn màu xanh trắng.
Chu Trì lau những giọt nước  mặt , mắt  hướng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-97-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Không  là vô tình  cố ý, ánh mắt của Trần Dịch Dương cũng  .
Hai  liếc  .
Ánh mắt của Chu Trì  lạnh nhạt.
Trần Dịch Dương vô tình nâng cằm lên, xem như   chuyện gì  một lúc, cất bước  đến bồn nước, từ từ rửa tay. Đợi   rửa xong thì   , vị trí  nãy    còn  nữa.
Đi vệ sinh xong, Trần Dịch Dương   ngoài.
Tiếng chuông giờ nghỉ trưa  reo lên,     vội  về lớp, xuống lầu hướng về phòng  việc của thầy giáo dạy vật lý,  ngờ rằng   thấy Chu Trì ở cửa   tầng 1.
Hắn cùng với một vài nam sinh khác  ở khúc rẽ, Trần Dịch Dương thuận mắt liếc ,  bộ đều là những học sinh kém  tiếng  trường,  một vài  trong tay đang cầm điếu thuốc.
Năm phút ,   cầm vở bài tập  về, mấy nam sinh   rời khỏi, chỉ còn một  Chu Trì đang dựa  tường ở đấy.
Trần Dịch Dương dừng chân .
Chu Trì  thẳng dậy,  cách từ ba đến bốn mét, : “Giang Tùy với   quan hệ như thế nào,   chứ?”
Trần Dịch Dương  , giọng điệu bình tĩnh : “Không rõ cho lắm, Giang Tùy   với .” Những lời   là lời  thật.
Chu Trì bước đến.
Hắn cao hơn Trần Dịch Dương một , mặc dù chỉ  vài xen ti mét, nhưng ánh mắt cũng   xuống.
“Cậu đang nghĩ gì,  đều .” Giọng  lạnh nhạt, nhưng   sự ác liệt  giấu nổi ở trong đó, thoáng dừng ,  bĩu môi, “Bớt mơ mộng .”
Sắc mặc của Trần Dịch Dương vẫn  điềm đạm, vẫn   phản bác gì, chỉ  lên: “Cậu tìm   chuyện , Giang Tùy   ?”
Chu Trì mím môi.
Trần Dịch Dương cảm thấy kiểu hành vi   giống con nít,   so đo với , cầm cuốn vở bài tập  qua cửa, bước   định,  nhanh thì biến mất khỏi ngã rẽ ở cầu thang.
Chu Trì  một  một lúc.
Lức nãy trong chớp mắt, thật sự   rat ay đánh .