Dường như chỉ  như , mới  thể nguôi cơn tức .
Người  những lời ác liệt là , nhưng   nhận  một chút sức mạnh gì từ trong đó hết, vẫn đang  ở phương diện yếu thế.
Loại cảm giác  thật quá tồi tệ.
Tiết học thể dục buổi chiều, nư sinh chạy bộ ,  đó thì tự do hoạt động, Giang Tùy   chơi, hôm nay cô đến kì kinh nguyệt, vẫn  mãi ở  bóng cây phía  thư viện, mới  nhạc  một lúc thì  ngờ rằng máy MP3 của cô  hết pin.
Cô tháo tai  ,  chút nhàm chán  ở đấy.
Thời tiết  nóng nực, chóp mũi của cô dần dần đổ mồ hôi, khuôn mặt cũng  đỏ lên.
Nửa tiết đầu Chu Trì   đến, cũng với nhóm Trương Hoán Minh  ở trong căn tin, đến giữa tiết mới mua chai nước đến,  qua thư viện, ánh mắt hướng về  bóng cây mà .
Vừa  Giang Tùy cũng ngẩng đầu lên.
Hai  cùng  thấy đối phương, ánh mặt chạm  , đều ngẩn   một lúc.
Trương Hoán Minh   thấy tình thế , trong lòng  hiểu,  điều  khỏi ,  khi  còn đẩy Chu Trì một cái: “Nhanh đến đó , vỗ về   vài câu, cứ   chuyện như  nữa , hôm nay  giải quyết cho xong chuyện !”
Chu Trì  đề phòng,    đẩy cho chao đảo .
Giang Tùy  thấy cảnh , ánh mắt dừng một lúc   ,   biểu cảm gì.
Bước chân Chu Trì dừng hai giây,   đến phía cô. Trong tay  đang cầm một chai cô ca,  đến bên cạnh cô, đưa tay .
Giang Tùy  ,  cầm lấy, trong tay vẫn đang cầm máy MP3.
Chu Trì khom lưng, đặt chai cô ca  thềm đá xi măng bên cạnh cô.
“  uống.” Giang Tùy  một câu, “Cậu uống .”
Chu Trì  cô một lúc,  xuống bên cạnh cô: “Cho  , còn  thể lấy   ?”
Hắn   gần, Giang Tùy  xích , giữ  cách với , ánh mắt  về hướng sân tập, Hứa Tiểu Âm cùng Lâm Lâm đang chơi trò chơi với các bạn nữ.
Chu Trì thuận theo tầm  của cô  qua: “Sao    chơi với họ?”
Giang Tùy   trả lời , nên   gì.
Chu Trì  đầu, mặt mày  nghiêm nghị: “Cậu giận  .”
“   giận  ?” Giang Tùy  về , bộ lông mày cong chau .
Chu Trì mím môi, ánh mắt thắm thiết: “Chuyện hôm qua,   nên  như .”
Giang Tùy  chằm chằm  mặt  một lúc: “Cậu đang xin  đấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-98-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Chu Trì gật đầu, kìm giọng  : “Xin .”
Giang Tùy  mặt , trong lòng  hỗn loạn: “ đợi suốt cả đêm, đợi đến bây giờ mới nhận  lời xin  từ .”
Chu Trì dừng  một lúc.
“  thể ngủ ,   .” Giang Tùy sờ  đầu gối ,   , nhịn  nổi mà tố cáo: “Cậu quá đáng quá  đấy,     như  chứ.”
Ánh mắt Chu Trì càng trầm lặng, giọng  càng kìm : “Là   .” Hắn  ,  cũng  ngủ .
“Chu Trì……” Giang Tùy cúi đầu, chần chừ một lúc, , “Tối qua   suy nghĩ, tại     tin ? Không thể nào nghĩ   đáp án,   thể  cho    ?”
Chu Trì sửng sốt, ngón tay dần nắm chặt,  một lúc lâu thì chỉ giải thích một câu: “Hôm qua  thấy  với nó  với , trong lòng  thoải mái,  chịu nổi chứ    tin .”
“Cậu   tùy tiện.” Lồng n.g.ự.c Giang Tùy  hồi hộp, hình như là trở về thời điểm hôm qua , cách   những câu  giống như  trở thành  khác .
Chu Trì trầm lặng  cô một lúc, trong lòng dần buồn phiền, chau mày : “Không   cố ý .”
Nơi  bỗng dưng yên ắng một lúc lâu.
Trên sân tập cách  xa vẫn đang  những tiếng huyên náo.
Giang Tùy vẫn lặng im, Chu Trì cũng   cô đang nghĩ gì,  vẫn đang  cô.
Đại khái là qua hơn nửa phút,  thấy giọng  nhỏ của cô: “Chuyện mà   từng tùy tiện  nhất chính là yêu  đấy.”
Cô   thản nhiên, cuối câu còn kéo dài , thậm chí  một chút dịu dàng ở trong.
Chu Trì  ngây ngẩn cả .
Không nghĩ rằng cô sẽ  những lời như .
Câu   thật quá nặng lời.
Rõ ràng là một buổi chiều nóng bức như  nhưng lòng bạn tay   lạnh ngắt.
“Cậu hối hận  ?” Cổ họng Chu Trì khẽ nhúc nhích.
Giang Tùy  mặt ,  chút kinh ngạc.
Chu Trì vẫn đang nháy mắt  cô, ánh mắt trông thật hỗn độn, đôi môi mỏng manh của  khẽ mím , dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc,   vẻ đang suy nghĩ gì đó,  một lúc lâu,   mặt   xuống nền xi măng bên cạnh.
Giang Tùy  , đôi lông mày nhướn lên.
“Là  theo đuổi  mà.” Hắn bỗng nhiên mở miệng , ánh mặt đen kịt  cô, ngón tay dần nắm chặt , “Dành   thì  vứt  ?”