“... Anh cũng nên khám bác sĩ Đông y.”
Giang Kỳ Ngộ cạn lời sự tự tin quá mức của , đang định gì đó thì điện thoại bỗng đổ chuông.
“... , ở ngay cửa, đây!”
Cô vẫy tay với lái xe đến muộn, với Kỳ Dư:
“Sếp Kỳ, xe của đến , tiện đường đưa về nhé?”
đàn ông mời chỉ nhướng mày, lơ đãng lắc lắc chìa khóa xe tay:
“Không cần , lái xe đến.”
Thư ký Triệu phân công cho Kiều Tâm Tâm, nên dạo tự lái xe.
Giang Kỳ Ngộ thấy liền nghiêm mặt:
“Đã uống rượu bia thì lái xe, lái xe thì uống rượu bia!”
Trong bữa tiệc rõ ràng cô thấy uống rượu lúc chúc thọ ông nội Giang, bây giờ định lái xe?
“Tài xế uống rượu, nhà hết nước mắt.”
“Sếp Kỳ, suy nghĩ kỹ !”
Đối mặt với lời khuyên của cô, Kỳ Dư hề nao núng, chỉ nhún vai, đương nhiên :
CX330
“ uống, rót nước lọc thôi.”
“...”
Đến chúc thọ mà chút thành ý nào thế ?
Giang Kỳ Ngộ nghi ngờ gì, lái xe đang phi về phía chiếc xe điện nhỏ, vẫy tay với Kỳ Dư:
“Vậy gặp trong chương trình nhé.”
“Ừ.”
Kỳ Dư cũng gì thêm, về phía bãi đỗ xe.
“Cô gái, cô gọi xe ?”
Cô đầu theo tiếng gọi, thấy lái xe mặc áo xanh đang phía .
“À, là là .”
Tuy Giang Kỳ Ngộ uống rượu, nhưng tửu lượng của cô tệ, lúc cũng say lắm, cô ha hả lấy chìa khóa xe trong túi đưa cho :
“Xe của đỗ ở...”
Cô chỉ về phía chỗ đỗ xe của , nhưng một nửa, thì thấy một chiếc Maybach đen tuyền đang lăn bánh đến.
Tuy là chiếc xe đắt đỏ, nhưng điều khiến cô hình là biển xe chút quen mắt -
[Kinh A·886sb]
Không chỉ cô, mà ngay cả lái xe cũng kinh ngạc :
“Chiếc xe đừng là trong nước, mà ngay cả nước ngoài cũng hiếm , biển ?”
Hai chú ý khác , nhưng đều trố mắt chiếc Maybach.
Chiếc xe lòe loẹt, ngầu lòi đó nhanh chóng chạy qua mặt họ, nhưng vì phanh gấp, từ từ lùi .
Cuối cùng dừng mặt họ.
Thấy , Giang Kỳ Ngộ lập tức “ngộ ”.
Chiếc xe chơi trội thế , biển xe ngông cuồng thế , thì còn ai đây nữa?
Cửa kính xe hạ xuống, đúng như dự đoán, gương mặt trai, góc cạnh của Kỳ Dư xuất hiện ở ghế lái.
“Về đến nhà thì báo cho một tiếng.”
Nói xong, thêm hành động nào khác, đợi Giang Kỳ Ngộ trả lời, rồ ga phóng .
Giang Kỳ Ngộ tại chỗ, cạn lời chiếc [Kinh A·886sb] biến mất.
“...”
Cô dám chắc, cố ý.
Anh lái xe bên cạnh ngờ hai quen , chỉ gượng gạo:
“Cô gái, bạn cô, cá tính ghê...”
Giang Kỳ Ngộ biển xe chơi một vố khỏi nhíu mày, lắc đầu, giọng điệu bất mãn:
“Bạn bè gì chứ? Không quen.”
“...”
Lên xe, cô cầm chai rượu sáu con , lấy điện thoại đăng bài bảng tin bạn bè:
[Tin vui, luật thi bằng lái nới lỏng, chỉ con , mà động vật cũng lái xe, một con ch.ó lái xe chửi.]
Bài đăng đăng lâu, nhiều tương tác.
[Càng “lố” hơn: Cô Giáo Dài, ạ?]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Gặp một con ch.ó lái xe, chia sẻ cho .]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-lam-mau-toi-lam-lo-cung-nhau-chan-chinh-showbiz/chuong-43-dem-khuya-roi-noi-chuyen-nguoi-lon-chut-di.html.]
[Em là Tiểu Ngư: Chị Ngộ, tối còn lang thang ngoài đường, cẩn thận chụp trộm, về nhà nhanh !]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Đang đường về .]
[A nhận kịch bản, show diễn, đại diện nhãn hàng: Kỳ Ngộ, em block chị ? Mai công ty buổi huấn luyện nghệ sĩ mới, em đến chống lưng cho chị nhé?]
Thấy tin nhắn , cô đơ một lúc, mới nhớ cái tên ngớ ngẩn là phó giám đốc công ty họ.
Rồi chút do dự, cô trả lời:
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Em cần tham gia chị, em còn đạo đức, lấy đức nghệ thuật?]
Cô ghế , cắm mặt điện thoại, hề để ý đến ánh mắt của lái xe thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu hậu.
Đến khi về đến nhà an , lái xe như nhịn nữa, dừng xe, đầu cô:
“Cô gái, cho hỏi một câu, cô là...”
Giang Kỳ Ngộ hề hoảng, nhạt tiếp lời :
“Anh là, giống nữ thần quốc dân Giang Kỳ Ngộ - nhan sắc đỉnh cao đúng ?”
“...”
Anh lái xe ngờ cô , hình một lúc, vội vàng xua tay:
“Cũng đến mức đó...”
Giang Kỳ Ngộ , mở cửa xe, tự biên tự diễn:
“ , cố tình đập mặt giống cô , giống là chuyện bình thường.”
“Đập… Đập mặt?”
“ , cô là idol của từ nhỏ đến lớn.”
Cô hề chột khi xạo, nghiêm túc kể lể với lái xe đang ngơ ngác:
“Năm đó, đầu tiên đến Giang Kỳ Ngộ, còn là một nam sinh cấp ba mười bảy tuổi, thời gian trôi qua nhanh thật, giờ là của hai đứa con ...”
“...”
Anh lái xe thấy cô định tâm sự, lập tức mở cốp xe, nhanh chóng lôi chiếc xe điện của .
Cúi chào “ chuyển giới lắm truân chuyên” một cái, phi xe bỏ chạy.
“...”
Nhìn bóng lưng tơi tả của lái xe, Giang Kỳ Ngộ lắc đầu độc thoại:
“Ra ngoài, phận là do tự quyết định.”
…
Cứ như , Giang Kỳ Ngộ toại nguyện hủy hôn ước, ôm nửa chai rượu Mao Đài vất vả lắm mới cuỗm , vui vẻ lên nhà.
cô bước cửa, kịp giày, thì điện thoại đổ chuông.
Lấy xem, là lạ.
Cô do dự một chút, bắt máy.
“Alo?”
“...”
Đầu dây bên im lặng.
Giang Kỳ Ngộ nhíu mày, đưa điện thoại lên xem, xác nhận vẫn đang kết nối, áp tai:
“Alo, ai đấy?”
“...”
Đang định cúp máy vì tưởng ai gọi nhầm, thì một giọng quen thuộc vang lên, xen lẫn tiếng rè rè:
“Cô lưu ?”
“Kỳ Dư?”
Cô khỏi ngạc nhiên, “Sao của ?”
Người đàn ông hít một , cáu kỉnh :
“... Chính cô gọi cho mà.”
Anh nhắc, Giang Kỳ Ngộ mới nhớ lúc ở sân bay, chú của cô bé lạc chính là .
Kỳ Dư cũng xoắn chuyện điện thoại nữa, hỏi, Giang Kỳ Ngộ lập tức tranh thủ cà khịa:
“Sếp Kỳ, đêm khuya , chuyện lớn ?”
“Hửm?”
Người đàn ông thắc mắc, tuy cô ý , nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cô nhảm.
Tưởng sập bẫy, Giang Kỳ Ngộ gian xảo, hạ giọng, về chủ đề lớn:
“Mai lúc mấy giờ?”
“...”
là ý thật.