Hai luồng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu , thể khống chế , một bên đừng nghĩ đến cái chết, một bên , c.h.ế.t thì chết, ít cũng thể để chút tiền tuất cho Thẩm Nghiên.
Rồi...
Lục Tuân dường như thấy Thẩm Nghiên, thấy cô vui vẻ về, môi luôn nở nụ , cả dường như tràn đầy sức sống.
Cô cũng xử lý công việc một cách trôi chảy.
Cho đến khi, Lục Tuân thấy Thẩm Nghiên, đột nhiên bế một đứa bé, khoe khoang với .
"Lục Tuân, xem, đây là con đấy, đáng yêu ? Nếu c.h.ế.t sớm như , đứa bé chính là con của ."
Sau đó, bên cạnh Thẩm Nghiên còn xuất hiện một đàn ông cao lớn, rõ mặt , nhưng Lục Tuân đánh .
Hình ảnh gia đình ba hạnh phúc đó, đ.â.m thẳng mắt Lục Tuân.
Không tại , bỗng nhiên một khát khao mãnh liệt sống.
Vừa rõ thể ý định từ bỏ, bản tỉnh táo, nhưng đầu óc dường như suy nghĩ riêng, thế nhưng, lúc thấy Thẩm Nghiên bế một cô con gái bụ bẫm khoe khoang với , Lục Tuân "vỡ trận".
Anh thể chịu đựng việc Thẩm Nghiên kết hôn với khác, càng thể nổi cuộc sống hạnh phúc của gia đình ba đó.
Anh lập tức ép bản tỉnh táo , còn đ.â.m một nhát d.a.o chân , cuối cùng cũng tỉnh táo .
Anh cầm m.á.u vết thương, đó bắt đầu tính toán tình hình an hiện tại của , thế nào để rời khỏi nơi , tập hợp với đồng đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-317-tien-tro-cap-tai-hon-2.html.]
Có lẽ là do khát vọng sống mãnh liệt, khiến đầu óc nhanh chóng tỉnh táo , cũng nhanh chóng đưa phản ứng.
Hoàng hôn buông xuống, lúc lẽ khác sẽ mất cảnh giác, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của Lục Tuân.
Lục Tuân ôm vết thương, cẩn thận bước khỏi hang.
Theo kế hoạch đó với đồng đội, tìm một nơi, b.ắ.n pháo hiệu.
Sau đó, chờ đồng đội đến cứu viện.
Làm xong những động tác , Lục Tuân cảm thấy rõ ràng cả còn chút sức lực nào, cố gắng hết sức , nếu vẫn địch tìm thấy, đành chịu.
May mà, Lục Tuân nhanh chóng gặp đồng đội đến tiếp ứng, mấy họ nhanh chóng di chuyển vị trí trong bóng tối.
Còn tình hình của Lục Tuân, Thẩm Nghiên kỳ thực rõ lắm, lúc cô cũng đang mơ, mơ thấy Lục Tuân trong vũng máu, với cô vài câu.
Nào là ́i hôn, nào là tiền trợ cấp, năng lộn xộn, nhưng Thẩm Nghiên hiểu suy nghĩ của .
Trong lòng cô tức giận vô cùng, nhưng gì , chỉ thể tức đến mức mắng Lục Tuân trong mơ mấy .
Thậm chí sáng hôm lúc tỉnh dậy, cô vẫn còn cảm thấy tức giận.
Rồi cô thấy Lý Lệ Xuân cùng phòng đột nhiên : "Thẩm Nghiên, tối qua mơ thấy gì ? Cứ đ.ấ.m ván giường, trông như đánh để trút giận ."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên: "???"