"Là đúng, bây giờ em còn thấy khó chịu ở ? Muốn cùng về đơn vị ? Hay là ở nhà?"
Sau khi trở về, Lục Tuân chỉ quan tâm đến con gái mặt.
Lúc khó thời gian ở riêng với , liền tranh thủ hỏi han Thẩm Nghiên.
"Không khó chịu gì nữa, dạo em nghén, đó đỡ nhiều . Em nghĩ, sắp tới đến đảo , ngoài nhiệm vụ, lúc đó còn phân tâm chăm sóc em, thôi thì cứ ở nhà cho khỏe, ít còn em chăm sóc."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên xong liền Lục Tuân, cố gắng tìm kiếm chút biểu cảm vui gương mặt .
Lục Tuân hề tỏ hài lòng, ngược còn gật đầu đồng tình.
"Anh cũng đoán là em sẽ ở bên cho tiện, xin , lẽ em sẽ vất vả một chút."
Một mặt là vì công việc của , cách nào chăm sóc Thẩm Nghiên chu đáo .
Mặt khác là vì gia đình , chắc chắn sẽ đến chăm sóc Thẩm Nghiên, nhưng cho dù đến thì Lục Tuân càng lo lắng hơn.
Thật lòng mà , với tính cách của , nếu ở cùng Thẩm Nghiên, là đến chăm sóc Thẩm Nghiên đến để gây khó dễ cho cô .
"Em hiểu mà, nhưng đợi con lớn hơn một chút, lẽ giúp em chăm sóc con nhiều hơn đấy."
Thẩm Nghiên tranh thủ , dù cô cũng học tập, còn học, nhiều việc thể chăm sóc con chu , Lục Tuân cũng cần phụ giúp.
"Được, em cứ yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc, nếu chăm sóc thì thuê thêm , hoặc là nhờ đến chăm sóc em."
Lúc , như đồng ý tất cả chuyện, hề chút ý kiến gì.
Nghe , Thẩm Nghiên cũng thấy thoải mái hơn một chút, liền kể chuyện mấy tháng nay cô cứ gọi điện thoại mãi.
Lục Tuân chỉ bất đắc dĩ : "Nhiệm vụ kéo dài khá lâu, việc gì, mãi về, thấy thư của em, mới sắp xếp công việc xong, cùng cả trở về."
"Ừm, đây là ai còn giận dỗi với em chứ, em , vài chuyện thương lượng với là em sai, chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-343-sao-anh-biet-la-con-gai-1.html.]
"Ừ, cũng , là đàn ông, nên rộng lượng một chút, là hẹp hòi ." Lục Tuân nhận nhanh.
Nghe những lời , Thẩm Nghiên suýt nữa thì bật .
"Nói hẹp hòi, cũng miệng cơ đấy?"
"Sự thật mà, sẽ thế nữa, em gì cũng theo, lời em và con gái."
"Sao là con gái?"
"Hừ! Anh mà."
Hai chuyện bắt đầu cãi chí chóe.
Mẹ Thẩm ở ngoài nấu xong cơm nước, hai vẫn còn ở trong phòng đấu khẩu, cuối cùng Mẹ Thẩm gọi, hai mới chịu ngoài.
Lục Tuân cứ sát bên Thẩm Nghiên, chằm chằm, dáng sợ Thẩm Nghiên gặp chuyện chẳng lành, khiến Thẩm Trường Bá mà chạnh lòng.
"Thôi , cần mùi mẫn thế ?"
"Anh cả, yêu, hiểu ." Lục Tuân cố tình " yêu" bàn ăn, radar của Mẹ Thẩm lập tức bắt sóng.
Thẩm Trường Bá liền xong đời.
Bây giờ sợ đến hai từ yêu.
Kết quả Lục Tuân cái tên đáng ghét , cứ khơi đúng chỗ ngứa.
Quả nhiên, Mẹ Thẩm liền đặt đũa xuống.
"Con lớn, con xem, bao giờ con mới tìm yêu?"
"Mẹ ơi~" Thẩm Trường Bá mặt mày đau khổ, chỉ mong Mẹ Thẩm tha cho .
Lúc thực sự sợ hãi .