Cơm nước hôm nay coi là thịnh soạn , một chậu to ngun ngút miến chua, bên trong còn những miếng thịt to bản, chỉ cần nồi miến thôi cũng đủ thấy "trọng lượng" của nó .
Dù thì thời buổi kiếm một chút thịt cũng dễ dàng gì, ai cũng điều đó.
Ngoài còn ít đồ ăn từ bột mì tinh, bánh bao cũng hề pha thêm bột mì thô, thơm phức.
Còn món thịt thỏ xào cay, thịt thỏ khi xào lên thì thơm thôi !
Những mặt đều tấm tắc khen ngon, bữa tiệc như quả thực còn gì để chê.
Bữa tiệc đều do một tay Lục Tuân cùng mấy em nhà họ Thẩm chuẩn , thể thấy hào phóng.
Bữa cơm khiến ăn uống no nê, vui vẻ tận hưởng.
Ăn cơm trưa xong, trò chuyện một lúc lượt về.
Dù thì một nơi ở khá xa, về muộn một chút, e rằng trời sẽ tối mất.
Ở đây trời tối sớm.
Mẹ Thẩm cũng giữ khách, chỉ là khi về, bà vẫn đưa cho họ một ít quà.
Tiễn khách xong, Thẩm Nghiên khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bận rộn cả ngày trời, quả thực mệt.
"Mệt đúng ? Vào phòng nghỉ ngơi một lát , giúp em dọn dẹp."
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Vâng." Nghe Lục Tuân , Thẩm Nghiên liền thẳng về phòng, con gái lúc vẫn đang ngủ, hai bàn tay nhỏ xíu vẫn giơ lên ngang tai, trông như đang đầu hàng .
Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Lúc Thẩm bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-372-ba-me-tre-bat-can-1.html.]
Bà đưa tất cả tiền mừng mà đưa hôm nay cho Thẩm Nghiên.
"Mẹ, còn tiền mừng nữa ạ? Trước đó là cần mà?"
"Ừ, mấy cái là và mợ con cố nhét đấy, còn cái là giấu trong đồ đồng nghiệp con mang đến, chắc là lãnh đạo của con đưa, tận một đồng đấy."
Số tiền mừng ở trong thôn coi là lớn , một tay là một đồng.
Chỉ là một bữa tiệc đầy tháng thôi mà, cần đưa nhiều như chứ?
"A? Nhiều ?"
"Ừ, còn một cái nữa, xem qua, là năm đồng, chắc là lãnh đạo đài phát thanh của con đưa."
Thẩm Nghiên gật đầu, "Mẹ, con ạ."
Cô ngờ, đó cần tặng quà, những thật thà như , trực tiếp nhét tiền trong quà.
"Lãnh đạo của con thật lòng, còn đây là con đưa, là để con mua đồ ngon ngon bồi bổ."
"Vậy cứ giữ lấy ạ, đợi khi nào về thị trấn, nhiều chỗ cần tiêu tiền lắm."
Thẩm Nghiên nhận tiền , nhét tay Thẩm.
"Con bé , lấy nhiều tiền như để gì? Hơn nữa, tiền của mà."
"Mẹ, con thể để cứ bù lỗ cho con mãi ! Thôi, cứ cầm lấy , cũng bao nhiêu tiền ."
Cuối cùng một hồi đẩy đưa, Thẩm mới chịu nhận lấy.
"Được , đợi khi nào về thị trấn, sẽ mua đồ ngon cho con bồi bổ, cũng thật trùng hợp, con sinh con mùa đông, mùa đông là mùa ít đồ ăn nhất."
Hầu như ngày nào cũng chỉ củ cải với cải thảo, nếu vì tiệc đầy tháng của con, thì trong nhà chắc chỉ Tết mới ăn thịt.
Sau khi ăn xong tiệc đầy tháng của Tuế Tuế, cũng đến lúc Lục Tuân về. Buổi tối, hai vợ chồng ở trong phòng, Lục Tuân lưu luyến rời Thẩm Nghiên, cứ dụi đầu cổ cô, buồn bã : "Không đến bao giờ nhà mới đoàn tụ, đến lúc đó Tuế Tuế thấy , chắc con bé cũng nhận là ba nó nữa."