Trước đây lẽ thể hiểu ý nghĩa của hai chữ trách nhiệm, nhưng bây giờ đột nhiên hiểu .
Trước đây mỗi khi ngoài nhiệm vụ, đều liều mạng, dù thì trong nhà ngoài ông cụ cũng còn gì lưu luyến nữa, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.
bây giờ , phía còn , vợ con, là trụ cột trong gia đình , thể dễ dàng gục ngã như .
Anh còn che mưa chắn gió cho nhà, cho nên ràng buộc , sẽ dễ dàng giao mạng sống của ngoài nữa.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Lục Tuần chằm chằm hai con Thẩm Nghiên một lúc lâu, đang định tắt đèn ngủ thì đột nhiên Thẩm Nghiên giật tỉnh giấc.
Cô bật dậy khỏi giường đất, thở hổn hển, trong mắt dường như vẫn còn mang theo sự sợ hãi tan biến.
"Sao ? Mơ thấy ác mộng ?" Vừa phát hiện cô gặp ác mộng, Lục Tuần liền tiến lên ôm lấy cô.
Thẩm Nghiên lắc đầu, xoa xoa trán, cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Giấc mơ hoang đường kỳ quái, nhưng trong mơ cô lớn lên trong gia đình họ Thẩm từ nhỏ, cô chính là con gái ruột của nhà họ Thẩm, nhưng một thời gian, cô xuyên về.
Có một chiếm lấy cơ thể của cô, chuyện ba Thẩm đều .
Thẩm Nghiên cảm thấy thật khó tin.
Trước đây vì là con gái ruột của nhà họ Thẩm, nên cô luôn lo lắng, sợ rằng nhà họ Thẩm phát hiện cô là Thẩm Nghiên , sẽ đuổi cô .
Cứ như thể cô đang chiếm lấy một cơ thể thuộc về , lúc nào cô cũng tràn đầy cảm giác tội .
bây giờ giấc mơ cho cô một khả năng khác.
Thẩm Nghiên chắc đây là sự thật , nhưng lúc cô vẫn nhịn mà ôm ấp hy vọng.
Biết đấy?
"Sao em? Bị dọa ?" Lục Tuần xoa đầu cô, dịu dàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-373-khong-ngo-lai-la-mot-ong-bo-cuong-con-gai-2.html.]
"Không gì, chỉ là mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy em là con gái ruột của ba , dọa tỉnh dậy thôi."
Nghe cô , Lục Tuần lập tức bật .
"Sao em là con gái ruột của ba chứ, ngay cả tính cách cũng giống mà, thôi, ngủ tiếp , đừng suy nghĩ nhiều nữa." Nói xong để Thẩm Nghiên tiếp tục ngủ, còn thì ở bên cạnh dỗ dành.
Ban đầu Thẩm Nghiên cứ mãi nghĩ về chuyện , nhưng dỗ dành như , cô cũng dần dần nhắm mắt .
Ngày hôm , Thẩm Nghiên cố ý vô tình thăm dò Thẩm, khiến bà ngơ ngác cả .
"Con bé , khi sinh con xong thì năng còn lưu loát nữa , ấp a ấp úng thế?"
Sau đó Thẩm Nghiên dám tiếp tục thăm dò nữa.
Đến ngày Lục Tuần rời , con bé từ sáng sớm mãi thôi, đến mức mặt đỏ bừng, lúc kích động thì cả khuôn mặt đều tím tái, đến là xót xa.
Lục Tuần nỡ rời , vẫn tiếp tục ôm con, nhưng Thẩm Nghiên ngăn .
"Anh , lát nữa chúng em sẽ dỗ con, nếu cứ tiếp tục ở đây, con bé sẽ nghĩ rằng chỉ cần là sẽ đến ôm nó, càng ."
"Tiểu Nghiên, nỡ rời xa Tuế Tuế của chúng ." Lục Tuần là một đàn ông cao lớn, mà lúc khuôn mặt tuấn cương nghị ẩn hiện những giọt nước mắt, dường như sắp .
Thẩm Nghiên buồn nỡ, kéo ngoài sân, an ủi một hồi.
"Thôi , cứ yên tâm về đơn vị , cần lo lắng cho gia đình, em và ba sẽ chăm sóc Tuế Tuế thật , bây giờ , lát nữa chúng em sẽ dỗ con nín, yên tâm."
Kỳ thực Thẩm Nghiên cũng nỡ, nhưng cô biểu hiện ngoài, chỉ giả vờ thản nhiên để Lục Tuần rời .
Hơn một tháng nay đều là Lục Tuần chăm sóc con, đột nhiên rời , quen nhất, ngoài con thì chính là cô.
cô , Lục Tuần sứ mệnh của riêng , nên sẽ ngăn cản .
"Anh cứ yên tâm bảo vệ đất nước, nhà em , chúng em ở nhà chờ về."