Cứ nghĩ đến cảnh nhà bác cả chuyện sẽ đau lòng như thế nào, Thẩm liền cảm thấy vui vẻ.
Dù thì chỉ cần nhà bác cả vui, bà sẽ vui.
"Mọi rửa tay , chuẩn ăn cơm." Mẹ Thẩm gọi vọng từ trong bếp.
Những khác trong sân cũng bắt đầu hành động, đứa trẻ thì lấy đũa, lấy bát, đứa thì bê ghế.
Một tiếng hô, tất cả đều bận rộn.
Con gà rừng hôm nay cũng chịu khó một chút, đẻ hẳn hai quả trứng. Nhìn dáng vẻ ủ rũ của nó đang núp ở góc tường, Thẩm Nghiên chút nghi ngờ con gà vắt kiệt sức .
Mẹ Thẩm luộc trứng, đưa cho Thẩm Nghiên một quả, quả còn đưa cho hai đứa cháu chia .
"Ăn , nhờ phúc của cô các cháu đấy, nên mới trứng để ăn."
"Cảm ơn cô ạ." Hai đứa cháu ngoan ngoãn .
"Ăn ." Thẩm Nghiên mỉm .
Mọi đều đói , lúc cũng ai chuyện, bữa tối ăn đơn giản, thịt muối chia theo đầu , thêm một đĩa lớn đậu đũa xào, đậu đũa dầu mỡ, thanh đạm.
Thẩm Nghiên vẫn ăn một bát cơm, khi ăn xong vẫn cảm thấy bụng trống rỗng.
Cô chỉ thể uống thêm nước.
Sau khi ăn xong, Thẩm mới vui vẻ kéo Thẩm Nghiên : "Con bé , dám lừa tiền của bà nội con như , sợ bà cụ về nhà xót của đến mức mất ngủ ?"
Thẩm Nghiên , tuy miệng lo lắng, nhưng khóe miệng nhếch lên tố cáo"tâm trạng vui vẻ của bà.
Thẩm Nghiên liếc xéo : "Mẹ, đang nỗi đau của khác đấy !"
"Hì hì, con . Mẹ chỉ là nghĩ đến việc, nếu nhà bác cả con mà , chắc chắn sẽ tức chết, nhất là bác dâu Cả, chắc chắn bà sẽ đến nhà đòi tiền ngay trong đêm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-51-ba-noi-ho-do-roi-1.html.]
Thẩm Nghiên cũng , cô xuyên đến đây lâu như mà nhà bác cả cũng chẳng động tĩnh gì, bình thường họ hàng sống cùng một thôn cũng chẳng qua với , xem quan hệ cũng bình thường.
Vì , Thẩm Nghiên tự nhiên cũng để tâm.
Lúc , ở nhà bác cả Thẩm, Thẩm Hoa Hoa khi về nhà liền ấm ức chạy bếp mách lẻo.
Khi Thẩm Nghiên lấy mất của bà cụ một tờ mười tệ, cô như c.h.ế.t .
"Chuyện gì ?" Lưu Tú Anh, vợ của bác cả Thẩm, trừng mắt con gái, mắt như lồi khỏi tròng, dọa đến mức Thẩm Hoa Hoa liên tục lùi về mấy bước.
Cô mới ấp úng : "Chính, chính là con nhỏ Thẩm Nghiên c.h.ế.t tiệt đó, nó cướp tiền của bà nội, còn dỗ dành bà nội vui vẻ, lúc về chỉ mang theo mấy quả dại."
Nói đến đây, cô cũng tức giận.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Bà nội thật hồ đồ!
Cô năng lấp lửng, cũng rõ ràng, chỉ là Thẩm Nghiên cướp tiền.
Lưu Tú Anh đang nấu cơm thì tức giận vô cùng, ném chiếc khăn lên bếp, chống nạnh mắng: "Nó cướp mà con cứ như ? Sao con vô dụng như ? Hả? Con tiền đó là của nhà ? Vậy mà cứ thế để con nhỏ béo đó cướp mất."
Mười tệ đấy!
Một tờ mười tệ đủ cho cả nhà chi tiêu trong một tháng.
Còn thể ăn thịt mấy nữa.
Không !
Càng nghĩ càng tức, cuối cùng bà quyết định tìm bà cụ để hỏi cho rõ ràng.
"Mẹ, con , nhưng bà nội cứ khăng khăng đòi cho, là quà cưới tặng cho Thẩm Nghiên, con ?" Số tiền vẫn trong túi của bà cụ.
Thẩm Hoa Hoa cảm thấy ấm ức.