Đương nhiên, bọn họ vẫn leo hết bộ, dọc đường dừng dừng, thỉnh thoảng chụp vài bức ảnh , Thẩm Nghiên cũng sợ sức khỏe của ba Thẩm Thẩm chịu , nên thấy thời gian cũng còn sớm, liền dẫn bọn họ xuống.
Mẹ Thẩm vỗ vỗ tay chân già nua của .
Lúc xuống đến nơi, thời gian gần đến trưa.
Mặt trời đỉnh đầu chiếu sáng gay gắt.
Thẩm Nghiên dẫn ăn vịt ở đây.
Mẹ Thẩm một con vịt , chỉ ăn lớp da bên ngoài, cuốn thêm một ít bánh tráng như mà ăn, khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Người thành phố ăn thật là tinh tế, chỉ ăn thứ , ăn bao nhiêu mới no ?"
Trong mắt Thẩm, vịt là món ăn mắt ngon miệng, nhưng no bụng.
Không thực tế chút nào.
Diệu Diệu Thần Kỳ
vì là con gái dẫn bọn họ ngoài ăn, nên bọn họ cũng mất hứng.
Chỉ là cảm thán một câu, nhưng thể khen ngợi thứ quả thật ngon.
Thẩm Nghiên cũng tính cách của Thẩm, bà cụ chắc chắn sẽ cảm thấy thứ thực tế, nhưng đến , nhất định dẫn bọn họ đến nếm thử vịt .
Đã đến Bắc Kinh , nếu ngay cả vịt cũng từng ăn, khoe khoang với ?
"Mẹ, ạ, cứ ăn thoải mái, ăn đến khi no thì thôi, nếu ăn no, bên cạnh còn bán mì, đến lúc đó chúng thể ăn thêm một bát mì nữa."
"Được, bây giờ nếm thử mùi vị là , ăn no ? Vậy thì tốn bao nhiêu tiền. Mẹ vẫn cảm thấy mì lời hơn, hợp khẩu vị của chúng ."
Mấy đứa trẻ đúng là ăn uống ngon lành.
Lục Tuần ở bên cạnh giúp mấy đứa trẻ cuốn bánh tráng, mấy đứa trẻ chỉ phụ trách ăn uống ngon lành.
Sau đó Lục Tuần chút theo kịp tốc độ ăn uống của bọn trẻ.
Mấy đứa trẻ ăn cơm cùng nhanh, hơn nữa cần lớn lo lắng, tự ăn hết sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-535-nha-ho-tham-roi-di-hoc-ky-moi-bat-dau-1.html.]
Cả đoàn ăn cơm xong, Thẩm vẫn cảm thấy chút no, nên đến quán bên cạnh mua thêm hai bát mì.
Mọi chia ở đây, ăn thêm hai bát mì, lúc mới chậm rãi trở về.
Tuế Tuế lúc khống chế cơn buồn ngủ, nhoài vai Lục Tuần ngủ ngon lành.
Hôm nay quả thật là khiến mấy đứa trẻ mệt mỏi.
Sau khi trở về trực tiếp lăn ngủ.
buổi chiều lúc Thẩm Nghiên dẫn bọn họ chơi những nơi khác, đều còn hứng thú nữa.
Thật sự là hôm nay bộ quá nhiều, cảm thấy chân đều đang run rẩy.
Nghĩ đến dù cũng còn thời gian, nên Thẩm Nghiên cũng miễn cưỡng.
Định sẽ tìm cơ hội dẫn nhà dạo khắp nơi.
Mấy ngày , Thẩm Nghiên dẫn nhà họ Thẩm khắp các nơi ở Bắc Kinh.
Cũng chụp nhiều ảnh.
Ba Thẩm cũng quen một vài bạn già cùng tuổi ở đây.
Từng từng đều là những cần thủ câu cá lão luyện, bắt đầu thỉnh giáo ba Thẩm, một mới học câu cá, kiểu gì cũng cảm thấy kỳ lạ.
ba Thẩm chơi ở đây cũng vui vẻ, thậm chí còn bồi dưỡng ít sở thích.
Mãi cho đến khi sắp rời , ba Thẩm còn chút nỡ.
Sắp đến ngày khai giảng, Thẩm cùng đoàn cũng đến lúc trở về.
Nói đến nỡ nhất chính là mấy đứa trẻ.
Không là vì khi thấy sự phồn hoa của Bắc Kinh thì nỡ trở về, mà là ở đây quá nhiều đồ ăn ngon, bọn nó cảm thấy khi trở về, e rằng sẽ còn ăn nhiều đồ ăn ngon như nữa.
Thứ hai là nỡ bạn nhỏ Tiểu Dương.