ANH MUỐN VỀ ĐỂ CƯỚP DÂU Ư??? - Chương 20: Ngồi Lên Đùi Anh

Cập nhật lúc: 2024-11-20 13:25:26
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Thư Minh Yên tắm rửa xong trở về, Mộ Du Trầm đang bàn việc cạnh giường.

Anh mang theo máy tính xách tay của khi đến Giá huyện, lúc đang xử lý một thư.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Mộ Du Trầm liếc đồng hồ, cầm sổ ghi chép lên : "Em nghỉ ngơi , lát nữa cuộc họp."

Thư Minh Yên dừng ở cửa, gật đầu: "Được."

Sợ phiền Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm mang máy tính ngoài phòng khách.

Cô ở trong phòng ngủ một , Thư Minh Yên việc gì , một giường.

Vẫn còn sớm, cô cảm thấy buồn ngủ.

Nghĩ đến điện thoại di động của Bạch Đường mà cô hỏi dì Bạch đó, Thư Minh Yên tìm kiếm WeChat và xin kết bạn.

Khi vẫn còn sống, Thư Minh Yên sống trong sân nhỏ , cách biệt với nhà của Bạch Đường bởi một bức tường.

Ba của Bạch Đường là một tay cờ bạc, nhà bên cạnh luôn gà bay chó sủa, thậm chí đôi khi còn đánh với dì Bạch.

Lúc của Thư Minh Yên sẽ chạy đến và đưa Bạch Đường về nhà họ.

Cô và Bạch Đường ở trong căn phòng nhỏ , cùng ghé bàn chơi xếp hình.

Bạch Đường thích khiêu vũ, cũng tài năng, mặc trang phục múa ba lê, sân khấu xoay nhẹ, cô là con thiên nga trắng xinh nhất.

ngay cả khi lớn lên cũng tiếp tục múa, trở thành một vũ công xuất sắc.

Lần cuối cùng Thư Minh Yên thấy Bạch Đường là sáu năm .

Khi đó cô mới bước năm nhất cấp ba, dì Dung đưa cô đến đây để cúng bái ba , khi đến, Mộ lão gia tử còn mua cho cô chiếc điện thoại di động đầu tiên.

Như thường lệ, cúng bái xong cô sẽ về nhà xem.

Bạch Đường thấy động tĩnh liền chạy đến, khi hỏi về khiêu vũ, cô tỏ chán nản: "Mẹ chị vẫn luôn ủng hộ chị, mấy năm nay vì khiêu vũ mà tiêu nhiều tiền, bà luôn cãi với ba chị.

Kỳ thi tuyển sinh đại học chị thi , học , thực sự chút nản lòng, thể kiên trì khiêu vũ bao lâu."

Thư Minh Yên nắm lấy tay cô an ủi và cổ vũ.

Trước khi cô để cho cô điện thoại di động, nếu tâm sự gì cứ gọi cho cô.

Sau ngày hôm đó, cô trở về nhưng bao giờ gặp Bạch Đường nữa.

Cô tìm nhà bên cạnh, nhưng Bạch Đường bao giờ ở nhà.

Đã nhiều năm như , điện thoại di động của Thư Minh Yên vẫn đổi, nhưng Bạch Đường một gọi cho cô.

Sau khi yêu cầu thêm WeChat gửi , phía bên phản hồi.

Thư Minh Yên đặt điện thoại xuống, nhắm mắt , ký ức tuổi thơ từng chút một hiện lên trong đầu.

Cô nhớ khi còn nhỏ Bạch Đường đưa cô hái hoa cúc dại sườn đồi, cô cẩn thận bong gân chân, Bạch Đường cõng cô suốt cả quãng đường, giống như một chị cả .

Nhớ ông nội ốm nặng, ba viện bỏ mặc cô ở nhà một , đêm về cô vô cùng sợ hãi.

Bạch Đường chạy đến và với cô đừng sợ, chị ở bên em.

Hai ôm cùng một chiếc giường, chuyện phiếm đến nửa đêm, mãi dứt.

Thư Minh Yên nhớ , bằng cách nào đó ngủ .

Có một cơn bão trong giấc mơ, cô trở về buổi chiều khi ba gặp tai nạn.

Hôm đó ba mua sắm trong thành phố, đột nhiên buổi chiều mây đen chồng chất đầu, bầu trời tối như đêm.

Sấm sét ầm ầm, từng tia chớp đánh xuống, như xé toang mây đen.

Ông nội lo lắng gọi cho ba, rời thành phố và sắp đến thị trấn.

Trong khi trò chuyện, một tiếng còi khẩn cấp điện thoại, đường dây ngắt ngay lập tức.

Khi ông nội nhận một cuộc gọi khác, là từ bệnh viện.

Ông vội vã đến đó cùng với Thư Minh Yên, bác sĩ đưa cho ông một tờ giấy đồng ý từ bỏ cuộc giải cứu, quá muộn.

Cảnh sát rằng gần đến đoạn đường núi ngoằn ngoèo đó, họ gặp một chiếc xe tải lớn ngược chiều.

Đây là đầu tiên tài xế ngược chiều con đường , trời mưa rõ, khi rẽ thì tông xe của ba.

Đoạn đường đó cách nhà đầy hai mươi phút.

Ba bao giờ trở .

Thư Minh Yên đưa tìm chiếc xe vụ tai nạn và phát hiện va đập đến mức thể nhận .

Ở ghế của chiếc xe, vẫn còn con búp bê mà cô và khăng khăng đòi mua hai ngày .

Sau đó vì đả kích mạnh, ông nội tái phát bệnh nặng và qua đời vì trầm cảm.

Kể từ đó, thế giới nhỏ bé của Thư Minh Yên sụp đổ.

Trong giấc mơ, cô đang chân trần một con đường dài thấy điểm cuối.

Đẩy màn sương mù dày đặc sang một bên, cô mơ hồ thấy bóng lưng của ba đang cạnh .

Họ trông vẫn trẻ trung như khi cô còn nhỏ.

Kinh ngạc và vui mừng, Thư Minh Yên liều mạng chạy về phía để đuổi theo, nhưng cô thể đuổi kịp, cô cố gắng hét lên, nhưng phát hiện thể phát âm thanh nào, cặp đôi phía tiếp tục về phía , ai cô.

Cuối cùng cô ngã xuống đất, thể dậy.

Trên bầu trời, giữa những đám mây đen, một tia sét chiếu sáng bầu trời, sấm sét ầm ầm và mưa rơi xuống quét qua cô, mờ tầm của cô, và cô còn thấy rõ bóng của ba , chỉ còn một cô ôm đầu gối, lặng lẽ .

Định thần , cô thấy bên tai gọi nhũ danh : "Nông Nông, em ?"

Giọng quen thuộc, đầy quan tâm và lo lắng.

Thư Minh Yên liều mạng mở mắt , mới nhận đang Mộ Du Trầm ôm lòng, vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.

Thư Minh Yên còn đang đắm chìm trong giấc mộng , trong lòng trống rỗng, đau như thứ gì đó lôi kéo.

Thấy cô tỉnh , Mộ Du Trầm nhẹ giọng : "Gặp ác mộng ?"

Anh dùng đầu ngón tay lau nước mắt khóe mắt cô, "Đừng sợ, ở đây."

Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt ôn nhu như nước, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô, kiên nhẫn an ủi cô.

Mũi Thư Minh Yên đau xót, nước mắt tự chủ lăn xuống, mặt vùi trong n.g.ự.c , thanh âm nghẹn ngào: "Chú nhỏ ơi..."

Bị cô gái vòng tay ôm chặt eo, Mộ Du Trầm ngẩn ở mép giường.

Một lúc , vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng dỗ dành: "Chỉ là mơ thôi, , ."

Cảm xúc của Thư Minh Yên dần dần bình tĩnh trong vòng tay , tiếng nức nở cũng nhỏ dần.

Sau một thời gian xác định, điện thoại trong túi của Mộ Du Trầm rung lên.

Khi Thư Minh Yên định thần , nhận Mộ Du Trầm đang ôm cô, cô vội vàng thoát khỏi vòng tay , phát hiện quần áo n.g.ự.c nước mắt ướt.

chút hổ, dám biểu cảm của Mộ Du Trầm: "Cháu xin ..."

Mộ Du Trầm cầm điện thoại lên xem, thư ký Khâu gửi một tin nhắn WeChat: 【 Mộ tổng, cuộc họp tiếp tục ? 】

Vừa đang ở trong phòng khách, họp nửa chừng thì thấy tiếng bên trong, liền cho nghỉ mười phút.

Một tia sáng trắng từ tia chớp phát , bên ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, Thư Minh Yên bất giác co rúm như còn đang kinh hãi.

Mộ Du Trầm liếc cô từ khóe mắt, sắc mặt cô tái nhợt, trán chảy một tầng mồ hôi mỏng, khiến cô trông mỏng manh dễ tổn thương.

Nhớ khi cô mới bước Mộ gia, cô sẽ gặp ác mộng mỗi khi giông bão.

Không ngờ nhiều năm trôi qua vẫn như thế .

Đầu ngón tay Mộ Du Trầm gõ lên màn hình điện thoại: 【 Phần sẽ do Cao tổng chủ trì, lát nữa đưa cho một bản biên bản cuộc họp.

Thư ký Khâu: 【 Được, Mộ tổng.

Đặt điện thoại ở chế độ im lặng, đặt lên bàn, xoa đầu cô: "Không , ngủ tiếp ."

Anh từ giường dậy định ngoài, nhưng Thư Minh Yên dùng sức nắm lấy tay , trong mắt đẫm lệ tràn đầy sợ hãi, như nắm cọng rơm cứu mạng: "Chú việc trong phòng , cháu lên tiếng, quấy rầy chú ."

Mộ Du Trầm thở dài một , ngữ khí an ủi : " việc xong , tắt đèn trong phòng khách sẽ trở ."

Thư Minh Yên lúc mới ngoan ngoãn buông tay.

Mộ Du Trầm ngoài tắt đèn, khi , Thư Minh Yên vẫn đang nghiêng giường dựa tường, mái tóc dài xõa xuống.

Có lẽ vẫn còn tỉnh cơn ác mộng, ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt gầy gò của cô lộ vẻ tái nhợt như bệnh.

Mộ Du Trầm tìm một chai nước khoáng từ túi đồ ăn dì Bạch gửi tới, mở nắp chai đưa qua: "Uống nước , giải khát."

Mộ Du Trầm nhắc nhở, Thư Minh Yên mới nhận cô đang đổ mồ hôi trong giấc mơ của , miệng cô bây giờ khô.

Hai tay cầm nước khoáng, ngẩng đầu uống non nửa bình.

Dòng nước khoáng ngọt lành trượt qua miệng cô, chảy xuống cổ họng dày, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau khi hít vài , đầu lưỡi l.i.ế.m môi đưa cái chai cho Mộ Du Trầm: "Cảm ơn."

Đôi môi vốn tái nhợt cuối cùng cũng nước thấm nhuộm hồng, Mộ Du Trầm chỗ khác, đặt chai nước lên bàn, cuối cùng xuống mép giường, lấy khăn giấy giúp cô lau mồ hôi trán.

Thư Minh Yên lúc còn đắm chìm trong dư vị của giấc mộng, bây giờ thấy bên cạnh giường, cô như từ trong mộng tỉnh , rốt cuộc nghĩ tới chuyện hai sẽ đối mặt tiếp theo.

Chiếc giường đơn rộng 1,2m, hai , chỉ một chiếc chăn và một chiếc gối.

Trong đôi mắt bình tĩnh vô cảm của Mộ Du Trầm một tia cảm xúc, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô, giọng đều đều ôn nhu : "Nằm xuống ."

Thư Minh Yên ban đầu còn lúng túng, ngoan ngoãn dựa tường và từ từ xuống như thể nhận mệnh lệnh.

Cô khẽ xoay , cố nhường chỗ cho Mộ Du Trầm.

Đèn trong phòng lúc tắt .

Trước mắt đen kịt, bên ngoài tiếng mưa rơi sấm sét càng rõ ràng, gió cuồng bạo đập cửa kính, khiến tim đập thình thịch.

Sau khi Mộ Du Trầm xuống, cơ thể ở bên cạnh cô.

Thư Minh Yên mặt tường, xuyên qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh, cảm giác lồng n.g.ự.c của đàn ông áp lưng , thở nóng rực của phả tai cô, cô nhắm mắt dám động đậy.

Có lẽ đây bao giờ ngủ một chiếc giường chật chội như , Mộ Du Trầm khó chịu đổi tư thế ngủ, nhưng thể thấy tiếng chân giường kêu cọt kẹt, luôn cảm thấy nó chắc chắn cho lắm.

Anh dừng một chút, hỏi Thư Minh Yên: "Giường của em đây ồn ào như ?"

Thư Minh Yên sửng sốt hai giây, đó chậm rãi : "Khi còn bé ngủ, hồi đó cũng tương đối chắc chắn, nhưng nhiều năm như , chúng là hai lớn, khi xoay phát âm thanh cũng bình thường."

Mộ Du Trầm liền dám nhúc nhích, nghĩ tới điều gì liền đùa giỡn hỏi: "Nếu tối nay ngủ gãy thì ?"

Khi hỏi, Thư Minh Yên thật sự dám chắc hỏng , nhưng vẫn chủ động trấn an : "Chú nhẹ một chút, sẽ ."

"Nhẹ một chút?" Trong bóng đêm, trong đôi mắt thâm thúy của Mộ Du Trầm hiện lên một tia u ám, đôi môi kề sát bên tai cô, giọng , "Làm nhẹ một chút?"

Không gian giường hạn, thể hai áp sát , khi chuyện, môi cố ý lướt qua vành tai cô, thở nóng như thiêu đốt phả , khiến lưng Thư Minh Yên lập tức cứng đờ.

Nhớ cuộc chuyện , cô đột nhiên cảm thấy câu trả lời của mơ hồ, tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô hổ đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Cháu ý đó."

"Ý đó là ý gì?"

"Ý cháu đang là, khi chú xoay hãy nhẹ nhàng thôi."

"Ồ, cũng nghĩ ." Anh lười biếng , cằm tựa vai cô, "Em vội vàng giải thích như , chẳng lẽ còn nghĩ tới ý khác ?"

"..."

Chắc hẳn cố ý trêu chọc cô, hoặc đang thử cô.

Thư Minh Yên chút hổ, đẩy , nhưng giữa hai thực lực chênh lệch lớn, nếu đẩy , thể xem như là ve vãn đánh yêu.

Đến lúc đó nếu thật sự đốt lửa, giường sẽ chịu nổi, thật sự sẽ tan thành từng mảnh.

Cô cắn môi, gì cả.

Hôm nay cô cúng bái ba , ở trong một môi trường như , Mộ Du Trầm bất kỳ kế hoạch nào trong đầu.

Anh chỉ cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của cô, hi vọng cô mau chóng quên cơn ác mộng .

phát âm thanh nào, Mộ Du Trầm cũng quá xa, vùi mặt tóc cô, chuyển chủ đề để dấu vết: "Mấy năm nay vẫn giống như khi em còn nhỏ, sợ sấm sét ban đêm?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Đã lâu gặp."

Đêm thứ hai hai ngủ chung giường, cô thấy trò chuyện thể giảm bớt căng thẳng nên tiếp tục: "Ở Mộ gia, cửa sổ trong phòng cháu cách âm , thậm chí sấm sét cũng , nửa đêm mưa cũng sợ.

Nếu là ở trường học sẽ bạn cùng phòng, cho nên sẽ sợ."

Mộ Du Trầm liếc các cửa sổ ở đây, căn nhà cũ, cách âm .

Hơn nữa, nơi đối với cô nhiều kỷ niệm, đêm về cũng khó tránh khỏi nghĩ đến.

"Còn bây giờ thì ?" Mộ Du Trầm hỏi.

Thư Minh Yên khó hiểu lên tiếng, cánh tay dài của ôm lấy eo cô: " ở chỗ , em còn sợ ?"

Cánh tay mạnh mẽ của bao lấy Thư Minh Yên, nhưng giam cầm cô, cho cô đủ gian để di chuyển tự do.

Trong lòng Thư Minh Yên một loại cảm giác an khó giải thích , cô lắc đầu phát tiếng.

Cô đột nhiên chút may mắn khi lãnh chứng với Mộ Du Trầm.

Nếu năm nay vẫn như thường lệ, Mộ Tri Diễn sẽ cùng cô đến Giá huyện.

Đại thiếu gia sẽ chơi ngay khi đến Giá huyện, để cô trở thị trấn cúng bái một .

Khi trời mưa to, cô sẽ ở một trong ngôi nhà .

Thư Minh Yên thực sự cô sẽ trải qua đêm dài như thế nào khi cơn bão ập đến.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Mộ Du Trầm vẻ mất tập trung, dần dần ngừng đặt câu hỏi cho cô.

Hai im lặng với , mỗi những mối bận tâm của riêng .

Một lúc , Thư Minh Yên cảm thấy thứ gì đó chọc cô, cảm giác chút kỳ lạ.

Lúc đầu cô chỉ ngây , quan tâm, chỉ là vô thức tránh , nhưng nhanh chuyện xảy .

Hơi thở phả tai cô chút nặng nề, vòng tay Mộ Du Trầm vô thức siết chặt cô, làn da cũng nhanh chóng nóng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-muon-ve-de-cuop-dau-u/chuong-20-ngoi-len-dui-anh.html.]

Cho dù cô đần độn đến , nhưng bây giờ nhớ , khuôn mặt như khói của Thư Minh Yên chút nóng lên.

gì trong tình huống , vì cô nhắm mắt giả vờ ngủ.

Không trôi qua bao lâu, Mộ Du Trầm tiến gần một bước mà cứ ôm lấy cô, thở phả từ mũi nóng rực, mỗi thở đều tràn đầy nhẫn nhịn.

Thư Minh Yên ở nguyên một tư thế ngủ quá lâu, trở nên căng thẳng, chân tay dần dần tê dại, thật trở động một chút.

Ban đầu cô chỉ nghĩ đến, nhưng đó cô cảm thấy thực sự khó chịu, vì thể kìm nén và thực sự trở .

Động tác của cô nhẹ, nhưng chiếc giường vẫn kêu cót két khiến Mộ Du Trầm giật .

Giữa đêm khuya khoắt, khẽ gọi cô: "Nông Nông, em ngủ ?"

Thanh âm của đặc biệt khàn khàn, Thư Minh Yên từng qua, mang theo chút dục vọng.

Thư Minh Yên dám phát tiếng, khi lật liền động tĩnh.

Cô thực sự điều gì sẽ xảy tiếp theo nếu cô ngủ.

rõ rằng tối nay hai sẽ thể xảy chuyện gì.

Đêm nay khác với đêm qua, tiếp theo giường cũi cũ gãy , và biện pháp an nào ở đây cả.

Thư Minh Yên nhớ rõ ràng sáng nay cô và Mộ Du Trầm cùng khỏi phòng ngủ, chạm chiếc hộp trong ngăn kéo đầu giường.

Nói trắng là Thư Minh Yên cũng hiểu tối hôm qua cảnh và bầu khí như , thấy động tĩnh gì.

Tại tối nay phản ứng sinh lý?

Có lẽ chiếc giường quá nhỏ và hai họ quá gần .

Lúc đầu còn tưởng rằng luôn đàng hoàng lạnh lùng như , chín chắn thận trọng, lẽ vẫn đối xử với cô như một đứa trẻ lớn nên sẽ cảm giác như với cô.

Thư Minh Yên đột nhiên cảm thấy chút vi diệu, giống như trái tim thứ gì đó cào nát.

Sau khi hỏi Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm đợi câu trả lời, cho rằng cô ngủ nên nhẹ nhàng dậy khỏi giường và rời khỏi phòng ngủ.

Thư Minh Yên định gì, thấy cửa đóng , cô nhân cơ hội động đậy hai chân, đó tiếp tục ngoan ngoãn xuống, vì chuyện nên cô chậm chạp ngủ.

Khoảng nửa giờ , Mộ Du Trầm , một nữa xuống.

Lần chọn lưng với Thư Minh Yên.

Thư Minh Yên ở bên trong ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt từ .

Cuối cùng cô cũng nhận khi Mộ Du Trầm hỏi cô ngủ , gì cô.

Anh ngoài hút thuốc một , sợ cô ngủ , để cô một trong phòng sợ.

Anh luôn khác với những gì cô tưởng tượng.

Trong bóng tối, Thư Minh Yên chậm rãi mở mắt , chằm chằm bóng lưng đàn ông cao lớn thẳng tắp, nhất thời trầm tư.

...

Thư Minh Yên nửa đêm mơ nữa, ngủ yên bình.

Khi thức dậy trời sáng rõ, mưa tạnh, gió vẫn thổi nhưng dữ dội như đêm qua.

Thư Minh Yên đang giường một , thấy Mộ Du Trầm.

Bên ngoài phòng khách tiếng chuyện, cô lắng một lúc, hình như dì Bạch mang bữa sáng đến, cùng Mộ Du Trầm chuyện nhiệt tình.

"Minh Yên , nãy giờ thấy con bé?"

"Vẫn đang ngủ ạ."

Dì Bạch vô ý thức hạ thấp giọng : "Vậy để con bé ngủ , dì quấy rầy nữa.

Cháu ăn sáng khi còn nóng , để nguội ăn sẽ ngon ."

Mộ Du Trầm: "Cháu , dì thong thả."

Nhận thấy bên ngoài im lặng, Thư Minh Yên từ giường dậy, mang giày xuống.

Bước khỏi phòng ngủ, Mộ Du Trầm đang trong phòng khách sửa chiếc bàn kê sát tường.

Cái bàn đó tồn tại nhiều năm, chân bàn lung lay.

Thấy cô , Mộ Du Trầm ngẩng đầu: "Đói bụng ?"

Anh vùi đầu việc trong tay, "Dì Bạch mang thức ăn tới, ở bệ bếp trong bếp, em rửa mặt ăn."

Thư Minh Yên chằm chằm bóng dáng của đang việc, đột nhiên nhớ thời thơ ấu của .

Cái bàn hỏng từ lâu và giá trị gì, cho nên lúc bán đồ đạc, ông nội bán nó.

Thư Minh Yên nhớ ba cô luôn ở vị trí đó để sửa chân bàn.

Mẹ bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng cầm đũa gắp một miếng đồ ăn mới nấu, đưa cho ba nếm thử hỏi ý kiến ​​của ba.

Mỗi ba luôn mỉm , trong ánh mắt mong chờ của , ba sẽ khen món ăn một cách cường điệu.

Lúc , sẽ hổ ba, ba thành thật, nhưng mặt bà đắc ý, miệng nở nụ hạnh phúc.

Kể từ khi ba qua đời, điều mà Thư Minh Yên nhớ trong những năm luôn là ngày họ rời .

Cô hiếm khi nhớ về những ngày tươi ấm áp đó.

Trước đây mỗi Thư Minh Yên trở về, thấy chỉ còn ở nhà, trong lòng trống rỗng, nghĩ chuyện gì vui vẻ.

Lần thêm Mộ Du Trầm, chắc là vì hai họ lãnh chứng, cô cảm thấy cuối cùng cũng chút pháo hoa sống động trong căn nhà lạnh lẽo .

Thư Minh Yên đầu bên ngoài, lúc mới chú ý tới sân bên ngoài giống .

Hôm qua mặt đất còn cỏ rêu, bây giờ dọn dẹp sạch sẽ, cỏ dại còn, qua nhà cửa tươm tất.

"Chú quét dọn ạ?" Thư Minh Yên ngạc nhiên hỏi Mộ Du Trầm.

Anh cúi đầu, sửa chân bàn, đặt sang một bên, khi dậy bên ngoài: " dậy sớm, tiện thể dọn dẹp, dù cũng là nhà, bỏ hoang một thời gian dài cũng ."

Mỗi Thư Minh Yên trở về đều sẽ đơn giản quét dọn một chút, nhưng cũng sạch sẽ bằng .

Khối lượng công việc nhỏ, lẽ bận rộn từ sáng sớm.

Lòng cô ấm áp: "Cảm ơn."

"Em còn khách sáo với ?" Mộ Du Trầm nhướng mày, đưa tay véo nhẹ phần da thịt mềm mại má cô, "Không cần cảm ơn nhiều như , mau rửa mặt cùng ăn sáng."

Khi Thư Minh Yên rửa mặt và , Mộ Du Trầm đặt thức ăn lên chiếc bàn mới sửa.

Bữa sáng dì Bạch đưa tới cực kỳ phong phú, đủ loại điểm tâm tinh xảo, Thư Minh Yên thụ sủng nhược kinh: "Chỉ hai chúng thôi, dì gửi nhiều như gì?"

Mộ Du Trầm : " cho dì một khoản tiền, nhờ dì giúp đỡ chăm sóc sân nhà, thể để bỏ hoang như .

Dì Bạch vui vẻ, cho nên mới gửi nhiều như , là dì tự , khi còn bé em thích ăn."

Thư Minh Yên dừng một chút, chút kinh ngạc: "Chú cho dì bao nhiêu?"

Mộ Du Trầm chậm rãi : "Là trả theo tiền lương, những giúp việc của Mộ gia một tháng trả bao nhiêu thì trả dì bấy nhiêu."

"Cũng cao, khó trách dì Bạch vui vẻ như .

Chồng của dì Bạch là một tay cờ bạc, trong nhà từng thua hết sạch tiền, năm khi ông qua đời, nhiều tìm đến dì Bạch để đòi nợ, dì cũng khó khăn."

" ." Mộ Du Trầm tiếp lời, "Dì giúp trông coi nhà cửa, chúng cũng giúp dì giải quyết một khó khăn về tài chính.

Trước xem nhẹ, tuy em dọn đến Mộ gia sống nhưng nơi cũng là nhà của em, hẳn quan trọng với em, lẽ quan tâm từ lâu."

Không ngờ Mộ Du Trầm quan tâm như , Thư Minh Yên cảm động nhất thời nên gì: "Vậy tiền trả cho dì Bạch, cháu..."

"Làm ?" Mộ Du Trầm nhướng mày, "Em còn trả cho ?"

Thư Minh Yên cũng thấy những gì cô phù hợp.

Hơn mười năm qua, chi phí ăn, mặc và các chi phí khác của cô đều do Mộ gia chi trả.

Cô nợ Mộ gia từ lâu khó trả, nếu vướng chuyện của dì Bạch, ngược vẻ như vẻ.

Bị Mộ Du Trầm chằm chằm, cô ấp úng đổi lời: "Cháu, ý cháu là cảm ơn."

Mộ Du Trầm tiếng, ngữ khí lười biếng, cuối cùng thở dài một , vai khẽ nhún, hiển nhiên là lời của cô cho buồn : "Vừa với em, cần cảm ơn , hưm?"

Thư Minh Yên chút ngượng ngùng, cúi đầu: " cảm ơn, cháu cũng còn thể gì?"

Nụ Mộ Du Trầm nhạt , dùng ánh mắt nặng nề cô: "Lại đây."

Thư Minh Yên ngoan ngoãn đặt đũa xuống, dậy khỏi chỗ , hai bước về phía Mộ Du Trầm.

mới yên, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô một lòng bàn tay rộng rãi ấm áp nắm lấy.

Một lực khiến cô mất cảnh giác, kéo cô vòng tay của Mộ Du Trầm, chân của Thư Minh Yên vững, loạng choạng lên đùi .

Vẫn còn đang sốc, eo cô vòng tay của bao lấy, khí tức dày đặc và hung hãn của đàn ông bao trùm cô.

Thư Minh Yên đây bao giờ mật với Mộ Du Trầm như , thở đều là mùi hương mát lạnh của .

Ban ngày ban mặt, cửa phòng khách còn mở, nếu như dì Bạch giống như hôm qua chạy tới thì ?

Thư Minh Yên sửng sốt, giãy giụa lung tung trong vòng tay của , từ trong lòng dậy, nhưng lực rơi xuống eo của cô còn nặng hơn, khống chế cô.

Cô hoảng hốt, khi chuyện thanh âm chút run run: "Chú nhỏ..."

Đường quai hàm của Mộ Du Trầm mịn màng mỹ, nhếch môi, áp nhẹ trán trán cô: "Nông Nông, em gọi sai , chúng , nếu em phạm nữa thì phạt thế nào? "

Lỗ tai Thư Minh Yên đỏ bừng, cố gắng biện hộ: "Chú đột nhiên như , cháu, cháu chút khẩn trương, cho nên suy nghĩ nhiều liền gọi ."

"Khẩn trương?" Đôi đồng tử đen và sâu của Mộ Du Trầm khóa chặt vẻ mặt bối rối của cô, các đường nét mặt thẳng tắp, "Minh Yên, em sợ ?"

Anh dường như đang hỏi, nhưng một cách chắc chắn.

Rõ ràng trong lòng đáp án, nhưng cũng cần thiết hỏi, khóe môi Mộ Du Trầm tự giễu nhếch lên.

Người đàn ông thu tay khỏi eo cô, sắc mặt nhanh bình tĩnh : "Ngồi xuống ăn sáng ."

Thư Minh Yên bắt gặp sự hài lòng giữa lông mày và đôi mắt của , nhất thời đùi nhúc nhích.

Kể từ khi Mộ Du Trầm khởi động bộ Mộ gia, luôn kín tiếng, mang theo kinh nghiệm lâu năm thương trường sát phạt quả quyết, ai trong Mộ gia là sợ , chỉ là mức độ sợ nhiều ít mà thôi.

Sau hai ngày thiết với , Thư Minh Yên cảm thấy những năm gần đây vì trấn áp các trưởng lão của Mộ thị, ngoài mặt luôn tỏ uy nghiêm và hung dữ, nhưng trong lòng vẫn như cũ dịu dàng và ân cần như bảy năm , nội tâm mềm mại.

Thư Minh Yên thực sự còn sợ nữa, cô cảm nhận rõ ràng trong lòng Mộ Du Trầm, những trong gia đình đối xử với bằng sự tôn kính, điều xa lạ.

Thư Minh Yên mím môi giải thích: "Là bởi vì khẩn trương, sợ.

Vừa chú đột nhiên kéo cháu, cháu chuẩn tâm lý, cho nên chút khẩn trương."

Cô dừng một chút, "Quan trọng nhất là xưng hô Chú nhỏ gọi quá lâu, cháu chuẩn tâm lý, mở miệng ."

Thực cô và Mộ Du Trầm quan hệ huyết thống, hơn nữa chỉ cách bảy tuổi, đầu gặp mặt vẫn còn là một học sinh trung học non nớt.

Mặc dù Mộ lão gia tử bảo Thư Minh Yên gọi là chú nhỏ cùng với Mộ Dữu, nhưng Thư Minh Yên thực sự coi là chú, vì để ý lắm đến việc gọi là gì.

"Nếu chú thích, cháu sẽ gọi là chú nhỏ nữa."

Lông mi cô khẽ run, lộ vẻ ngoan ngoãn, Mộ Du Trầm trong lòng phiền muộn một chút cũng phát tiết , nhanh hóa thành vũng nước.

Có thể là do quá cố chấp với xưng hô , chứ vấn đề của cô.

Mộ Du Trầm xoa nhẹ đỉnh đầu cô, giọng điệu dịu dàng bất đắc dĩ: "Không , em gọi là gì cũng , cứ từ từ."

Thư Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Mộ Du Trầm tựa hồ đang nghĩ tới cái gì, đột nhiên : "Ngày hôm qua ở nhà của , mặt mợ cùng Tô Bối San em gọi là gì?"

Thư Minh Yên nhớ lúc đó nắm lấy cánh tay của Mộ Du Trầm và gọi "chồng" tình thế cấp bách.

Vì giúp đỡ Mộ Du Trầm, cô đương nhiên cận với một chút, nếu lập trường?

Mộ Du Trầm nhéo má cô, dỗ dành: "Bây giờ Nông Nông gọi , ."

Thư Minh Yên cuộn cổ họng, thử vài .

Cô luôn cảm thấy hai từ đó thể đốt cháy cổ họng , thể thốt lời nào.

Mộ Du Trầm quan sát biểu hiện của cô, kiên nhẫn : "Không , cần vội, em từ từ ấp ủ cảm xúc, đợi."

Anh càng lời , Thư Minh Yên càng khó thốt lời nào, chỉ thể từ gần xa: " cửa đang mở, cháu cứ thế đùi chú, dì Bạch sẽ thấy khi đến."

Mộ Du Trầm liếc cánh cửa dẫn sân từ phòng khách: "Em lý."

Anh buông Thư Minh Yên : "Giờ em đóng cửa ."

Thư Minh Yên: "?"

Mộ Du Trầm ý bảo cô đóng cửa , đó đến tiếp tục đùi ấp ủ gọi chồng?

Này giống lời thể ?

Lời của Mộ Du Trầm hẳn là nghiêm túc đúng ?

Thư Minh Yên lặng lẽ quan sát biểu hiện vi diệu của Mộ Du Trầm.

Thấy cô vẫn yên, Mộ Du Trầm nhướng đuôi mắt lên, trong mắt như như : " đóng cũng , để mở cũng ý kiến.

dì Bạch cũng ​​chúng là vợ chồng."

Thư Minh Yên trải qua cảm giác c.h.ế.t chóc, nên cô tới và đóng cửa để đảm bảo an .

Mộ Du Trầm dựa phía , thấy cô ở cửa, động tác chậm rì rì, thỉnh thoảng bên ngoài, chắc là đang mong dì Bạch giờ phút nhanh tới.

Mộ Du Trầm cố nén : "Em đóng cửa chậm thế hả? Còn chần chừ nữa là dì Bạch thực sự tới đấy."

Thư Minh Yên thực sự còn lựa chọn nào khác, đau lòng khóa cửa .

Quay bàn ăn, cô liếc chân của Mộ Du Trầm, cảm thấy hổ khi chủ động lên.

Cuối cùng cô thu hết can đảm, thử thăm dò xuống chiếc ghế của .

Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Mộ Du Trầm , Thư Minh Yên như , cố gắng giữ bình tĩnh: "Cháu nghĩ, chúng ăn sáng , nếu sẽ lạnh."

Mộ Du Trầm uể oải dựa lưng ghế, bởi vì ánh sáng trong phòng khách sáng mấy, đôi mắt thâm thúy âm u của trở nên lúc sáng lúc tối.

Hai chân dài của tự nhiên bắt chéo, chằm chằm cô một hồi, khóe miệng cong lên, trong lồng n.g.ự.c khẽ run lên một nụ .

Một lúc , : "Được , em ăn ."

Cố Diệp Phi

Người đàn ông liếc cánh cửa, trêu chọc: "Chỉ ăn sáng thôi mà, em đóng cửa ? Dì Bạch tới còn tưởng chúng ở bên trong gì, chẳng giấu đầu lòi đuôi ?"

Thư Minh Yên: "..."

Nhìn thấy làn da cô đỏ bừng từ vành tai đến cổ, Mộ Du Trầm chút buồn : "Sao em dễ hổ ?"

Cô quá đáng yêu, da mặt mỏng, ngoan ngoãn, khiến thể bắt nạt cô, cứ bắt nạt.

Anh chọc ghẹo cô?

Thư Minh Yên chịu nổi nữa, nhỏ giọng phản bác: "Trước đây chú đùa như với cháu, cháu quen."

Mộ Du Trầm dừng một chút, kiềm chế khóe miệng cong lên, yên lặng gắp thức ăn cho cô.

Bàn ăn im lặng một lúc, ngay khi Thư Minh Yên nghĩ rằng đoạn đối thoại đó che lấp, Mộ Du Trầm nhẹ nhàng trả lời: "Trước đây em cũng từng cùng kết hôn."

Loading...