ANH MUỐN VỀ ĐỂ CƯỚP DÂU Ư??? - Chương 41: Lần Đầu Tiên Thích Một Người

Cập nhật lúc: 2024-11-20 13:34:08
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Thư Minh Yên tỉnh dậy, cô đang đeo mặt nạ dưỡng khí, đầu vẫn còn đau.

Cô mở mắt , thấy đang ở trong bệnh viện, đang truyền dịch.

Cố gắng cử động ngón tay hai , Mộ Du Trầm đang canh giữ bên giường vội vàng sang, thấy Thư Minh Yên mở mắt, vui mừng nắm lấy tay cô: "Nông Nông, bây giờ em cảm thấy thế nào?"

Vẻ mặt tiều tụy, cằm râu xanh.

Thư Minh Yên mở miệng, liếc mắt ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài tối đen như mực, hơn nữa còn là ban đêm.

"Em ngủ bao lâu ?" Cô hỏi.

Vừa mở miệng, cô cảm thấy cổ họng đau rát, khó chịu cau mày, giọng khàn khàn yếu ớt.

"Đã một ngày một đêm ." Mộ Du Trầm hôn lên ngón tay cô, đôi mắt đỏ hoe, như thể ngủ nhiều khi trông bên giường, nhẹ nhàng hỏi cô: "Có chỗ nào thoải mái ?"

Nhìn Mộ Du Trầm, cô nhớ những gì xảy đó, mũi cô chua xót một cách khó hiểu: "Đầu em đau, cổ họng cũng đau."

"Chờ , gọi bác sĩ cho em."

Mộ Du Trầm vội vàng chạy ngoài, nhanh mang theo bác sĩ trực ban đến.

Bác sĩ một cuộc kiểm tra đơn giản cho Thư Minh Yên và hỏi cô cảm thấy buồn nôn .

Thư Minh Yên vẫn .

Bác sĩ với Mộ Du Trầm: "Tất cả các chỉ đều bình thường, bây giờ tỉnh sẽ vấn đề gì nghiêm trọng, theo dõi hai ngày nữa, nếu triệu chứng gì khác thì thể xuất viện, trở về chậm rãi hồi phục, chú ý nghỉ ngơi."

"Vậy khi nào giọng của cô mới thể lên?"

"Do cổ họng tác động ngoại lực, chấn thương nhẹ sụn, mô da, niêm mạc thanh quản và cổ nên sẽ đau khi nuốt và .

Trong dịch truyền thuốc kháng viêm, giảm đau, hiện tại hạn chế , tĩnh dưỡng nhiều, từ từ sẽ hồi phục, cần quá lo lắng."

Bác sĩ liếc Thư Minh Yên giường bệnh, với Mộ Du Trầm: "Mặc dù cổ họng đau nhưng nên ăn vẫn ăn, thể ăn một ít thức ăn lỏng, đừng quá nóng, uống một chút nước."

"Đã hiểu, cảm ơn bác sĩ." Mộ Du Trầm đích đưa bác sĩ ngoài, đó phân phó cho tài xế Trịnh Hạo ở cửa mua chút đồ ăn.

Khi Mộ Du Trầm , Thư Minh Yên tháo mặt nạ dưỡng khí mặt , khó khăn hỏi : "Chị Đường ? Chị chứ?"

Mộ Du Trầm gần như vô hình nhíu mày, rót nước cho cô, thử nhiệt độ đưa ống hút lên môi cô: "Anh nhờ Trịnh Hạo mua đồ ăn cho em, uống nước cho ẩm miệng ."

Thư Minh Yên cảm thấy khát, thấy giọng của quá nhỏ sợ , liền hỏi : "Chị Đường , Cơ Trạch Dương bắt chị ?"

Giọng cô to hơn một chút, cổ họng đau rát khiến mắt cô chảy nước mắt sinh lý.

"Anh , em viện sống c.h.ế.t , em cho rằng còn tâm tình quan tâm khác sống c.h.ế.t ?"

Mộ Du Trầm cô, "Thư Minh Yên, vì Bạch Đường em thể mạo hiểm bất cứ thứ gì, phớt lờ lời , cố tình trả lời điện thoại của .

Anh trong lòng em rốt cuộc tính là gì?"

Trong phòng, bầu khí nguội dần.

Thư Minh Yên mím môi .

Mộ Du Trầm nên những điều với cô lúc , nhiều tự nhủ trong lòng rằng khi cô tỉnh dậy, cần so đo những chuyện đó với cô, chỉ cần cô bình an là .

Không ngờ mở mắt , cô suýt chút nữa nên lời, vẫn là hỏi Bạch Đường , điều thực sự khiến nén tức giận.

Có một khoảnh khắc im lặng giữa .

Rốt cuộc, Mộ Du Trầm nhẫn tâm cô nữa, sắc mặt dịu : "Anh xin , của , là sẽ bao giờ mất bình tĩnh với em nữa."

Nhìn miếng gạc trán cô gái giường, cũng như khuôn mặt ốm yếu và đôi môi tái nhợt của cô, Mộ Du Trầm thỏa hiệp với cô: "Cơ Trạch Dương bắt , Lục gia sẽ sắp xếp định cho Bạch Đường, cô .

Tình hình bây giờ của em còn nghiêm trọng hơn cô , hãy lo cho bản , ?"

Hốc mắt Thư Minh Yên chút nóng lên, yên lặng ngậm ống hút trong miệng cố gắng uống một ngụm nước, khi nuốt xuống liền đau đến cau mày lắc đầu, chịu uống nữa.

Mộ Du Trầm ép cô, đặt cốc nước sang một bên, vẫn bên giường, trông coi cô.

Thư Minh Yên mở miệng, giải thích tình huống với , nhưng sợ đổ thêm dầu lửa.

Cô đồng ý với lời khuyên của Mộ Du Trầm, khiêu khích Cơ Trạch Dương, việc thể gọi điện cho .

Cuối cùng, cô trả lời điện thoại của Mộ Du Trầm, một điều nguy hiểm như với , nên tức giận.

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, bản Thư Minh Yên cũng cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ cô giống như mới xuống âm phủ một chuyến, đến giờ vẫn nhớ rõ ràng sự sợ hãi khi đó.

Hình ảnh cô thấy khi hôn mê ảo giác.

Mộ Du Trầm thực sự tìm cô.

Hôm nay là buổi lễ đóng máy của đoàn phim, thống nhất hôm nay Mộ Du Trầm sẽ đến thành phố Đồng đón cô, tại tối hôm qua đến.

Có lẽ cô ngạc nhiên, nhưng cô sợ.

Thư Minh Yên nhớ việc Cơ Trạch Dương khống chế, thời điểm cận kề cái chết, cô thực sự gặp Mộ Du Trầm.

Cô nghĩ nếu thể ở bên cạnh cô thì thật , nhưng cô sợ nếu chuyện gì xảy , cô sẽ bao giờ gặp nữa.

Cổ họng cô thắt , cảm thấy một tay vẫn đang nắm chặt, lòng bàn tay ấm áp mà hữu lực.

Thư Minh Yên cử động đầu ngón tay, nắm lấy .

Mộ Du Trầm chú ý tới cử động của cô, ngước mắt qua, quan tâm săn sóc: "Sao ? Chỗ nào thoải mái?"

Khóe mắt Thư Minh Yên ươn ướt, lắc đầu, nắm lấy tay .

Mộ Du Trầm cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, kịp thì bên ngoài tiếng gõ cửa.

Trịnh Hạo bưng cháo mua đến, Mộ Du Trầm dậy lấy.

Trịnh Hạo trực tiếp rời khỏi phòng bệnh, do dự thôi với Mộ Du Trầm, tựa hồ còn chuyện .

Mộ Du Trầm : "Còn chuyện gì?"

Trịnh Hạo: "Lão gia tử liên lạc với ngài và phu nhân, ông gọi điện cho hỏi chuyện gì, chỉ còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ vẫn từ thành phố Đồng trở về.

giấu diếm, phu nhân thương đang viện, lão gia tử lo lắng, bảo ngài trả lời điện thoại ông ."

Vẻ mặt Mộ Du Trầm trông bình thường: "Biết ."

Sau khi Trịnh Hạo rời , Mộ Du Trầm giúp cô nâng đầu giường lên, kê một cái gối lưng cô, mở hộp cháo đút cháo cho cô.

Anh thổi đưa thìa qua.

Thư Minh Yên cảm giác thèm ăn, nhưng vẫn cố gắng ăn một ít.

Lát , cô ăn nữa, nhẹ nhàng : "Anh gọi điện về nhà , em ăn ."

Mộ Du Trầm đặt cháo sang một bên, bấm điện thoại di động của lão gia tử.

Đầu dây bên nhanh chóng trả lời, giọng lo lắng của ông cụ truyền đến: "Minh Yên thế nào ?".

Đam Mỹ H Văn

"Con ." Thư Minh Yên lên tiếng Mộ Du Trầm, mím môi , chịu đựng đau đớn cào xé lên, cố hết sức bình tĩnh : "Chỉ là vết thương nhỏ, ba cần lo lắng."

Nghe thấy tiếng của Thư Minh Yên, lão gia tử càng lo lắng hơn: "Đang êm tự dưng thương? Có nghiêm trọng ? Giọng con ?"

Thư Minh Yên: "Không nghiêm trọng, chỉ là con sơ ý ngã đập đầu, hai ngày nữa thể xuất viện .

Gần đây con cảm lạnh, vấn đề nghiêm trọng."

"Này cũng quá bất cẩn, sắp sửa đến ngày đại hỉ , phát sinh chuyện như , té ngã?"

Thư Minh Yên nên gì, Mộ Du Trầm bình tĩnh : "Hôn lễ tạm thời tổ chức, chúng lùi ."

Lão gia tử bên điện thoại sửng sốt, dừng một lúc lâu mới tiếp tục : "Có nghiêm trọng ? Mộ Du Trầm, nha đầu Minh Yên rốt cuộc , con chăm sóc con bé thế nào hả, đón con bé thể đón luôn tới bệnh viện?"

Mộ Du Trầm đột nhiên mắng, Thư Minh Yên cảm thấy , vội vàng giải thích: "Không của , là tại con..."

"Cứ như ." Mộ Du Trầm trực tiếp cúp điện thoại.

Thư Minh Yên : "Em còn xong cúp máy, ba hiểu lầm , em giải thích cho ."

Mộ Du Trầm nhướng mắt cô: "Thư Minh Yên, em giải thích gì với ông , để ông khen ngợi em vì hành động dũng cảm, vì giúp chị em mà tiếc cả mạng sống, mắng em màng tính mạng, tự đặt nguy hiểm? Ngày mai cảnh sát sẽ tới, cấp cho em giấy chứng nhận danh dự, phóng viên các hãng truyền thông lớn đều tới phỏng vấn em, em thấy thế nào?"

Lông mi Thư Minh Yên run rẩy, hàm răng cắn cánh môi, cố nén nước mắt chảy xuống.

Cô im lặng Mộ Du Trầm, một lúc đầu gì.

Ánh mắt Mộ Du Trầm rơi vết siết rõ ràng và đáng sợ cổ cô, mắt tối sầm, quai hàm căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, như thể sắp một trận mưa gió ập đến.

Trịnh Hạo ở bên ngoài phòng bệnh, khóe mắt liếc về phía cánh cửa, chỉ cảm thấy bên trong khí ngưng tụ khiến khó chịu.

Đã thỏa thuận là phu nhân tỉnh dậy sẽ tuyệt đối nổi giận, sếp vẫn kìm lòng .

Những lời chút thấm thía.

...

Sáng sớm ngày hôm , giữa Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên vẫn còn cứng nhắc một cách khó hiểu.

Hai ở cùng phòng nhưng chuyện với .

Thư Minh Yên tắm rửa sạch sẽ từ trong phòng tắm , Trịnh Hạo mua bữa sáng từ bên ngoài, Mộ Du Trầm nhận lấy, mở cho cô ở bàn.

Thư Minh Yên đến xuống bên giường, từ chối Mộ Du Trầm đút cho cô, tự bưng lấy, lông mi dày rũ xuống, húp cháo trong bát.

Phòng bệnh yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, Mộ Du Trầm chỉ cô ăn cháo.

Lần cô ăn cháo xong, đặt bộ đồ ăn sang một bên, giường, , vẫn đưa lưng về phía .

Mộ Du Trầm bóng lưng của cô, cổ họng mấp máy hai , xin vì những gì tối qua, nhưng khi thể , Bạch Đường, Lục Thời Kỳ và Lục Thời Lâm đến thăm Thư Minh Yên.

Nghe thấy động tĩnh, Thư Minh Yên dậy, với bọn họ như chuyện gì, gì nghiêm trọng, nhanh sẽ xuất viện.

Mặt Mộ Du Trầm lúc nào cũng tối sầm, rõ ràng là thấy họ.

Bạch Đường đến bên giường với Thư Minh Yên, Lục Thời Lâm xách em trai qua, với Mộ Du Trầm: "A Trầm, Lục tam nảy chủ ý náo loạn, gây nguy hiểm lớn như cho vợ , đặc biệt đưa nó đến xin .

Cũng là của , quản lý nó."

"Mặc kệ sự tình của hai em, cái gì cũng , sai lầm của em tự em gánh trách nhiệm." Lục Thời Lâm che hốc mắt xanh biếc, vội vàng trả lời.

Trên mặt vài vết thương, mũi bầm tím, mặt thì sưng tấy, chính Mộ Du Trầm động tay động chân với đêm hôm đó khi đó là ý tưởng của .

Lục Thời Lâm chân thành thừa nhận sai lầm của : "Mộ tổng, em việc chín chắn, bảo Bạch Đường mạo hiểm mà lên kế hoạch cho thứ, thậm chí còn khiến chị dâu liên lụy.

Tất cả là của em, em xin ."

Bây giờ Lục Thời Lâm ngẫm cũng thấy điều đó là sai, nghĩ một ý tưởng như , ngờ Thư Minh Yên sẽ nhúng tay .

Hai cô gái đêm đó quá bốc đồng, đáng lẽ nên ngăn họ , bảo Thư Minh Yên và Bạch Đường đợi đến mới hành động.

Lúc , Thư Minh Yên đang mặc đồ bệnh nhân, đầu quấn băng gạc, chiếc cổ trắng nõn vẫn còn những vết siết kinh hoàng.

Mộ Du Trầm hiện tại tâm trạng bọn họ nhảm, sắc mặt lạnh lùng: "Bác sĩ cần nghỉ ngơi, các đến thăm xong thì biến , cần đến nữa."

Lục Thời Lâm thêm điều gì đó, nhưng Lục Thời Kỳ ngăn : "Được, chúng , để vợ nghỉ ngơi thật ."

Trước giường bệnh, Bạch Đường đầy tự trách và tội , nắm tay Thư Minh Yên chuyện.

Cảm nhận thái độ của Mộ Du Trầm, Bạch Đường lau nước mắt dậy khỏi giường: "Vậy chị , em chú ý giữ gìn sức khỏe."

Thư Minh Yên nắm lấy tay cô : "Chị Đường, em , chị đừng lo cho em.

Tiếp theo chị định gì?"

Bạch Đường : "Gần đây cảnh sát thỉnh thoảng mời chị thẩm vấn, khi sự việc ở đây giải quyết thỏa, chị sẽ gặp chị ."

Thư Minh Yên gật đầu, cổ họng khó chịu khiến cô ho khan hai tiếng: "Muốn về nhà , dì Bạch thấy chị về sẽ vui."

"Trò chuyện xong ? Cô cần nghỉ ngơi." Giọng của Mộ Du Trầm đều đều, chút ấm áp nào, một cảm giác áp bức thể giải thích .

Bạch Đường rùng một cái, lời đó lập tức nghẹn ở cổ họng, cô dám ở lâu, nhỏ giọng với Minh Yên: "Em đau họng thì đừng nữa, chị về , hôm khác đến thăm em."

Nói lời tạm biệt với Thư Minh Yên, cô dậy và rời cùng em Lục gia.

Cửa phòng đóng , trong phòng chỉ còn Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm.

Thư Minh Yên nghĩ về những gì xảy , Mộ Du Trầm, nhỏ giọng : "Chị Đường ý định nhờ em giúp đỡ, trả lời cuộc gọi của là em đúng, nhưng thể đừng như với Bạch Đường , em thương chị vốn dĩ tự trách, còn hung dữ như , như sẽ khiến chị khó xử."

Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Du Trầm chằm chằm cô, khóe miệng giật giật: "Vậy đây, em chào hỏi cô ?"

"Ít nhất thì nên thái độ đó với chị , là em giấu diếm , em lời , của em, nếu tức giận thì cũng nên trút giận lên em."

"Nông Nông, em còn hồi phục, lúc nhất định cãi với ?"

Thư Minh Yên kinh ngạc nhướng mắt: "Em cùng cãi , em chỉ lý với thôi."

"Ý của em là, vô lý?" Ánh mắt đen nhánh của Mộ Du Trầm gắt gao chằm chằm cô, một lúc , tự giễu một tiếng, xoay khỏi phòng bệnh.

Cánh cửa mở , Mộ Du Vãn và Mộ Dữu ngoài cửa.

Khi lão gia tử tin Thư Minh Yên thương, ngay cả hôn lễ cũng hoãn , ông cụ thực sự lo lắng, vì bảo hai họ đến thành phố Đồng để xem vết thương nghiêm trọng .

Mộ Du Vãn và Mộ Dữu thấy tiếng cãi vã bên trong khi họ mới đến, vì nhất thời .

Khi Mộ Du Trầm , Mộ Dữu sửng sốt hai giây, : "Chú nhỏ, Minh Yên đang thương, chú nhường nhịn , lúc thể cãi với ?"

Sắc mặt Mộ Du Trầm nghiêm túc, tựa hồ thấy, trực tiếp về hướng xa xa.

Mộ Du Vãn với Mộ Dữu: "Cháu tìm Minh Yên , cô xem chú ."

Khi Mộ Dữu bước phòng bệnh, cô thấy Thư Minh Yên đang ôm đầu gối giường, cảm thấy chút mất mát.

Phát hiện Mộ Dữu tiến , cô vội vàng lau khóe mắt, kinh ngạc : "Sao tới đây?"

Mộ Dữu trấn an sống lưng cô: "Nghe thương, sợ hết hồn, thể nhanh tới đây .

Thế nào , đầu còn đau ?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Không còn đau nữa."

Mộ Dữu nhận thấy vết siết cổ cô, cảm thấy đau lòng: "Mình gặp em Lục gia, họ đều với , Cơ Trạch Dương tên khốn , hy vọng đời tù, nếu gặp một là đánh một !"

Nghĩ đến chuyện , cô thấp giọng hỏi: "Vừa và chú nhỏ xảy chuyện gì , vì cãi ?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Mình cũng chuyện gì, luôn cảm thấy đang đè nén lửa giận, cho dù giận giấu diếm , cũng nên nổi giận với khác.

Mình chỉ đưa một chút ý kiến, dường như còn tức giận hơn."

Mộ Dữu cô: "Minh Yên, Bạch Đường, cũng tình cảm với cô , một việc lớn như vì cô , cũng tức giận.

khi thấy Bạch Đường, an ủi cô vài câu, để cô tự trách .

Cậu hy vọng chú nhỏ của cũng thể giống như , ?"

Khi Thư Minh Yên sang, vẻ mặt Mộ Dữu nghiêm túc: " nghĩ khác , nếu Doãn Mặc những chuyện sống vì em , bỏ mặc , đời cũng gặp em của ."

Thư Minh Yên khựng .

Mộ Dữu đánh giá cô: "Cậu rốt cuộc là đang xem nhẹ cảm xúc của chú nhỏ, là đang trốn tránh trái tim của chính , cố ý ở mặt chú vẻ lý trí? Cậu một mực cùng chú lý lẽ, nhưng thời điểm quá yêu một , thể nhiều đạo lý như ? Lúc đạo lý cũng thông.

Chú nhỏ càng tức giận, chứng minh chú càng quan tâm , sợ mất ."

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thư Minh Yên, Mộ Dữu bất đắc dĩ cô: "Cậu , chính miệng Trịnh Hạo , từ khi hôn mê đến nay một ngày hai đêm, chú nhỏ của vẫn canh giữ bên giường , mắt căn bản nhắm , đến bây giờ đến miếng nước cũng uống, nghĩ chú là vì ai?"

Nói đến đây, cô thở dài, giúp Thư Minh Yên chỉnh tóc: "Cậu tự hiểu lấy lòng , nếu quan tâm thì cứ rõ ràng, đừng chuyện tổn thương ."

Những lời của Mộ Dữu dường như đánh thức điều gì đó, cô cố tình trốn tránh một tình cảm, sâu chúng, nhưng trốn tránh nghĩa là chúng tồn tại.

Cô rõ ràng quan tâm đến , khi Cơ Trạch Dương bóp cổ cô, cảm thấy đe dọa bởi cái chết, tâm trí cô chỉ .

Khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện, điều đầu tiên cô thấy là , và cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Biết sẽ tức giận và lo lắng vì sự liều lĩnh của , cô cẩn thận nhất thể để phật lòng, nhưng hiểu cuối cùng cô cãi với .

Thư Minh Yên tràn ngập áy náy, trong lòng đau xót, cắn cắn môi : "Mình ý trách cứ , cũng nghĩ nhiều như .

Kỳ thực tối hôm qua hai tụi chút xích mích, vẫn hoà, cùng ầm ĩ, chỉ là cảm xúc của nhất thời mất kiểm soát mà thôi."

Thư Minh Yên suy nghĩ gì đó, vén chăn lên định xuống giường, Mộ Dữu ngăn : "Cậu ?"

"Vừa nhất định khó chịu khi như .

Mình gặp chuyện rõ ràng."

Mới hai bước, cửa phòng bệnh mở , Mộ Du Vãn từ bên ngoài , nghi hoặc hai bọn họ: "Sao ?"

Thư Minh Yên về phía , nhưng thấy bóng dáng Mộ Du Trầm, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Thấy Mộ Du Vãn tới, cô sốt ruột : "Cô nhỏ..."

Lời dứt, Thư Minh Yên liền ý thức cái gì, vội vàng đổi lời : "Chị, ?"

Mộ Du Vãn đỡ cô xuống giường, ôn nhu : "Công ty chuyện quan trọng, nó về An Cầm , chị ở chăm sóc em."

Anh vội vàng rời như , Thư Minh Yên theo bản năng cảm thấy chuyện liên quan đến : "Chị, giận em ?"

Mộ Du Vãn sửng sốt một lúc, bật : "Sao nó giận em? Công ty thật sự chuyện.

Ban đầu nó yên tâm về em, chị thuyết phục nó mới chịu rời đấy."

Mộ Du Trầm rời , Thư Minh Yên cũng đây: "Vậy em thể xuất viện ? Em còn đau đầu nữa, hôm nay thể xuất viện ?"

Mộ Du Vãn: "Bác sĩ , em cần ở quan sát một nữa, ngày mai kiểm tra xong, vấn đề gì sẽ xuất viện."

Thư Minh Yên còn thêm gì đó, nhưng điện thoại bên cạnh giường rung lên, cô cầm lên thì thấy WeChat của Mộ Du Trầm:【 Ngoan, lời bác sĩ và chị.

...

Thư Minh Yên thủ tục xuất viện ngày hôm và trở về An Cầm.

Vì vết thương ở đầu và cổ họng, cô vẫn dưỡng thương trong ngôi nhà cũ, lão gia tử mời bác sĩ gia đình đến nhà kiểm tra cho cô mỗi ngày.

Về phần Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên gặp kể từ khi trở về nhà cũ.

Sau WeChat cuối cùng, gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.

Cuộc gọi video, càng bao giờ .

Trong chớp mắt, cô trở nhà cũ hơn một tuần, Mộ Du Trầm vẫn thấy cả.

Chiều nay, cô tỉnh dậy một giấc ngủ trưa, dọc theo bậc thang xuống cầu thang, xa xa thấy giọng của lão gia tử trong phòng khách, ông đang gọi điện cho Mộ Du Trầm.

Thư Minh Yên vô thức dừng bước.

"Ta hỏi Cao tổng của phòng tài chính, gần đây tập đoàn căn bản chuyện gì, con rốt cuộc , đến nhà còn về? Minh Yên về hơn một tuần , con trở về chăm sóc con bé ?"

"Lần nào cũng chỉ , cho lệ ai hả?" Lão gia tử hạ giọng, "Con và Minh Yên cãi ? Con là đàn ông, cưng chiều vợ hơn một chút, nhường nhịn con bé một chút ?"

"Nếu cãi một con ở bên ngoài là chuyện gì, còn hoãn hôn lễ của hai đứa tới khi nào, dù con cũng trở về thương lượng chứ.

Ta vất vả mới tìm đại sư chọn một ngày như , bây giờ vì chuyện , ngày lành cũng qua, nếu còn lùi , năm nay còn ngày lành tháng như ..."

Thư Minh Yên một hồi, đó xoay lên lầu.

Hóa bận công việc, về chắc hẳn là giận cô.

Lần Mộ Du Trầm thực sự tức giận.

Mối quan hệ giữa hai lúc nào cũng bế tắc, khi suy nghĩ một lúc, Thư Minh Yên gửi cho Mộ Dữu một tin nhắn khi bước phòng: 【 Cậu ở trường ? 】

Tiểu Dữu Tử:【 Có, chuyện gì ? 】

Thư Minh Yên: 【 Tối nay trở về Ngự Minh ? 】

Khu Ngự Minh là một khu căn hộ cao cấp ở trung tâm An Cầm, gần khu trung tâm thương mại, là nơi tập trung ít tinh giới kinh doanh thượng lưu.

Doãn Mặc và Mộ Dữu sống ở đó khi họ kết hôn, khi Mộ Du Trầm đây ở nhà, cũng là sống trong khu đó.

Tiểu Dữu Tử: 【 Có về, tan học Doãn Mặc tới đón .

Thư Minh Yên:【 Mình thể cùng ? Bên đó kiểm soát tương đối nghiêm ngặt, từng đến đó, sợ là .

Tiểu Dữu Tử: 【 Cậu tìm chú nhỏ của ? OK, đến tối và chồng sẽ đến đón .

...

Khi trời tối, Doãn Mặc và Mộ Dữu đến.

Khi lão gia tử tin Thư Minh Yên sẽ đến đó, tự nhiên vui mừng, bảo cô và Mộ Du Trầm ở đó thêm hai ngày nữa, cần vội.

Sau khi lên xe của Doãn Mặc, Mộ Dữu ở ghế với cô.

Vết thương của Thư Minh Yên còn khỏi hẳn, trán còn quấn băng gạc, Mộ Dữu quan tâm hỏi cô: "Cậu thế nào , đầu còn đau ?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Không việc gì nữa."

Mộ Dữu phàn nàn một chút: "Chú nhỏ của cũng thật là, cho dù với chú vài câu cũng cần kiêu ngạo như , nhà cũng về, còn đến gặp chú .

Minh Yên, quá mềm lòng, nên bơ luôn chú luôn, đàn ông quá chiều chuộng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-muon-ve-de-cuop-dau-u/chuong-41-lan-dau-tien-thich-mot-nguoi.html.]

Doãn Mặc ở ghế lái qua kính chiếu hậu, bất đắc dĩ : "Dữu Dữu, giúp gì đừng trở ngại chú nhỏ của em."

Mộ Dữu sang: "Em vấn đề gì chứ? Anh chính là đang bênh chú nhỏ của em.

Minh Yên thể sai, nhưng vẫn đang thương, chú nhỏ về nhà, chăm sóc, quan tâm đến , vấn đề của chú còn lớn hơn."

Doãn Mặc đánh tay lái: "Chú về nhà, cũng hẳn là tức giận, mà là nên giải quyết như thế nào.

Trong một mối quan hệ nào đó, một chín mươi chín bước về phía , vốn tưởng rằng thấy hi vọng, nhưng bởi vì trong lúc ngoài ý đối phương đẩy mạnh, quan hệ hai tiến mà lùi, lúc chú sẽ cực kỳ hoài nghi chính , dám tiến một bước về phía , nếu sẵn sàng tiến lên một bước, ngày tháng đang ở phía ."

Thư Minh Yên mím môi, cảm kích qua: "Em hiểu , cảm ơn Mặc."

Cô liếc khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nghĩ về tin nhắn WeChat mà Mộ Du Trầm gửi cho cô khi cô xuất viện.

Anh tổn thương nặng nề, nhưng vẫn cố gắng dịu dàng với cô.

Cổ họng Thư Minh Yên chua xót, về phía Doãn Mặc phía : "Trước khi trở về nhà, đưa em mua chút đồ ăn ?"

Doãn Mặc: "Trùng hợp và Dữu Dữu định mua đồ ăn."

...

Doãn Mặc và Mộ Du Trầm sống ở các tầng khác trong cùng một tòa nhà, khi tạm biệt Doãn Mặc và Mộ Dữu, Thư Minh Yên một đến nơi ở của Mộ Du Trầm.

Dừng cửa, cô chắc liệu Mộ Du Trầm ở trong nên cô bấm chuông .

Đợi hồi lâu cũng mở cửa, chắc là ở trong.

Nhìn chằm chằm ổ khóa kết hợp cửa, cô cố gắng nhập ngày sinh của Mộ Du Trầm nhưng mở .

Ngày sinh của Mộ lão gia tử cũng sai.

Thư Minh Yên do dự một lúc, nghĩ đến sự quan tâm hàng ngày của Mộ Du Trầm dành cho cô, ngập ngừng nhập ngày sinh của đó, nín thở.

Nhấn nút OK bằng đầu ngón tay, nhưng cửa vẫn mở.

Trong lòng Thư Minh Yên khỏi trầm xuống, mơ hồ dâng lên một loại cảm giác mất mát.

Khóa mã cho vẫn còn cơ hội cuối cùng để , nếu vẫn nhập sai, báo động sẽ kích hoạt.

dám ấn nữa, thu tay về, thở dài một chậm rãi xoay .

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm và yêu thương.

Người đàn ông cách đó xa, dáng thẳng tắp, ăn mặc giản dị, giống như từ công ty trở về.

Ánh sáng trong hành lang soi rõ khuôn mặt tuấn tú trong sáng của , hình như gầy nhiều, giữa mày và mắt hiện lên vẻ mệt mỏi thể xóa nhòa, gần đây chắc hẳn nghỉ ngơi .

Thư Minh Yên nghĩ đến nhập mật mã, liền hổ mở miệng: "Em, em xin ..."

Cô chắp tay lưng, trấn tĩnh : "Anh về, ba để em đến gặp ."

Ánh mắt của Mộ Du Trầm rơi ổ khóa kết hợp, bước tới lấy nguyên liệu trong tay của cô.

Mái tóc dài của cô xõa , trán quấn một miếng gạc to bằng hai ngón tay, nước da của cô so với khi bệnh viện hơn nhiều, nhưng hốc mắt sâu, mí mắt còn quầng thâm xanh.

Hai đối diện , Mộ Du Trầm cô: "Lãnh chứng là ngày mấy?"

Thư Minh Yên câu hỏi cho sửng sốt, trầm mặc một lát mới : "Ngày 19 tháng 7."

Mộ Du Trầm nâng cằm, hiệu về phía ổ khóa kết hợp bên : "Mật khẩu gồm tám chữ , ngày sinh của em cộng với ngày lãnh chứng, thử nữa ."

Thư Minh Yên , thử bấm nữa.

Lần cửa trực tiếp mở .

Nhìn chằm chằm ổ khóa kết hợp, cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Mộ Du Trầm : "Lưu dấu vân tay của em nữa."

Thư Minh Yên ngoan ngoãn lời.

Hai bước , Mộ Du Trầm cúi xuống giúp cô lấy một đôi dép lê mới.

Đó là của phụ nữ, màu xanh nhạt, cỡ của cô.

Sau khi đổi giày, Mộ Du Trầm đặt nguyên liệu lên quầy bar, thẳng xuống ghế sô pha.

Thư Minh Yên ở lối , ngôi nhà xa lạ, câu nệ nắm chặt vạt áo.

Trong phòng khách trống trải, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Hít sâu một , cô chậm rãi về phía quầy bar: "Anh ăn cơm đúng , em nấu cho ."

Cô đưa tay lấy nguyên liệu đó, nhưng Mộ Du Trầm : "Sức khỏe thì đừng thể hiện, đây ."

Thư Minh Yên rút tay , đến ghế sô pha và xuống bên cạnh Mộ Du Trầm.

Mộ Du Trầm liếc dậy: "Anh đun nước nóng cho em."

Anh bước đến vòi nước ấn hai , nhưng vội, chỉ đó, đợi nước sôi.

Trong thời gian , hai gì, Thư Minh Yên chằm chằm bóng lưng của , chần chờ nên lời, cũng nên cái gì.

Tầm mắt quét một vòng căn nhà , đó là một căn nhà hai tầng, rộng rãi sáng sủa, phong cách lạnh lùng, trang trí nhiều, thoạt trống rỗng chút ấm áp.

Có hai chai rượu vang đỏ quầy bar, đó là màu sáng duy nhất trong ngôi nhà đen, trắng và xám .

Mộ Du Trầm bưng nước trở đưa cho cô: "Ấm."

"Cảm ơn." Thư Minh Yên nhận lấy.

Mộ Du Trầm ghế sô pha gần đó.

Cả hai bỗng trở nên xa lạ, khách sáo.

Thư Minh Yên phát hiện mối quan hệ giữa cô và Mộ Du Trầm ngày càng hơn khi nhận giấy chứng nhận, tất cả là do sự chủ động của Mộ Du Trầm.

Khi ít chủ động hơn, cô căn bản .

Cầm cốc nước trong tay, cô chỉ uống một ngụm, đó đặt cốc trở bàn , nhất thời gì.

Mộ Du Trầm ghé mắt qua: "Ăn cơm còn đau cổ họng ?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Không đau nữa."

Vừa , cô vô thức chỉnh tóc, vô ý chạm miếng gạc quấn đầu, bỗng nhiên lỏng , suýt nữa thì rơi , nên vội vàng đưa tay giữ .

Mộ Du Trầm thở dài, đưa tay về phía cô: "Lại đây, để xem vết thương thế nào."

Thư Minh Yên dậy, chậm rãi về phía .

Ngay khi yên, Mộ Du Trầm vòng tay qua eo cô và đặt cô đùi , thở của phả gáy cô, khiến cô run rẩy hết lớp đến lớp khác.

Hai mấy ngày gặp, đó còn cãi vã, đột nhiên thiết khiến Thư Minh Yên tự nhiên, nhưng cảm thấy gắn bó khó hiểu, nhịp tim đổi nhanh chóng.

Mộ Du Trầm gỡ băng gạc đầu cô , di chuyển nhẹ, sợ cô đau.

Vết thương đầu đóng vảy và lành hẳn, thuốc vết thương thấm gần hết.

Anh nghiêng , mở ngăn kéo bàn , lấy hộp thuốc .

Mộ Du Trầm lấy tăm bông nhúng lọ thuốc, giúp cô nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

Ngay khi chiếc tăm bông chạm cô, Thư Minh Yên vô thức tránh .

Đầu ngón tay Mộ Du Trầm dừng , ngước mắt hỏi cô: "Làm em đau?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Không , gần đây chút ngứa."

Sau đó, Mộ Du Trầm mới tiếp tục bôi thuốc cho cô: "Có nghĩa là gần như lành, cho nên cố chịu đựng, đừng gãi."

"Ừm." Cô đáp, lời một cách đáng ngạc nhiên.

Dùng miếng gạc mới giúp cô quấn , Mộ Du Trầm xoay , kiểm tra cổ cô nữa.

Dấu siết cổ mờ , làn da trắng nõn trong suốt, ngọn đèn cao chiếu , tỏa thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo.

Đầu ngón tay chút thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve vùng da quanh cổ cô, chạm ấm áp, dọc theo lỗ chân lông tan máu, khiến đáy lòng cô gợn sóng nông cạn, Thư Minh Yên ấn cổ tay , ủ rũ một hồi, đó nhỏ giọng : "Vừa ở cửa em dối, ba kêu em tới gặp , mà là em tự tới."

Mộ Du Trầm dừng một chút, thấy cô tiếp: "Em tới đây là để xin , về chuyện ở bệnh viện...!Em xin ."

Mộ Du Trầm dùng hai tay ôm lấy má cô, nghiêng đầu cô, ánh mắt lưu luyến: "Chuyện qua , chúng đề cập tới nữa, ?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Phải rõ ràng."

Cô dừng một chút: "Hồi nhỏ Bạch Đường là bạn chơi nhất của em, khi cô cần tiền, sợ gây phiền phức cho em nên bao giờ tìm em.

Thực , cô cũng tính nghĩ cho khác."

"Cô ở với Cơ Trạch Dương sáu năm, trải qua trải nghiệm như .

Em cảm thấy tiếc cho cô , luôn cảm thấy cần giúp đỡ cô .

Lục Thời Lâm rằng nếu Bạch Đường mạo hiểm chép tài liệu đó, Lục gia nhất thời sẽ thể dễ dàng hạ bệ Cơ Trạch Dương, Lục gia thể vội, nhưng Bạch Đường còn trải qua bao nhiêu sáu năm nữa? Cô chỉ một em là chị em , nếu em giúp cô , nghĩ cô nên gì bây giờ?"

"Đêm đó gọi điện thoại cho em, em nhất định sẽ tức giận, cho nên em chột dám điện thoại của , hơn nữa em cũng lúc đó ở thành phố Đồng, em nghĩ sẽ đến ngày hôm , nghĩ cách xa, sẽ chỉ tăng thêm lo lắng nếu chuyện đó."

nghiêm túc giải thích với , Mộ Du Trầm thở dài: "Trong lòng hiểu những gì em .

của , chỉ lo ghen tị với Bạch Đường, kiểm soát bản , những điều dễ ."

Thư Minh Yên sửng sốt: "Ghen tị?"

Mộ Du Trầm cảm thấy buồn phản ứng của cô, khẽ cong ngón trỏ cọ nhẹ chóp mũi cô: " , em một việc nguy hiểm như cho cô , tỉnh dậy liền hỏi xem cô thế nào, còn vì cô khắc nghiệt, tính.

Em coi trọng cô như , ghen tị, em ?"

Anh chằm chằm thật sâu cô gái trong lòng , thì thào : "Nông Nông, đàn ông của em, em liều mạng vì khác, hết lòng nghĩ cho khác, loại trừ , sẽ cảm thấy khó chịu."

"Em loại trừ ." Thư Minh Yên vội vàng phủ nhận, "Kỳ thực em bảo Bạch Đường cùng em trở về Mộ gia là sợ em lo lắng chuyện của cô , sẽ gặp nguy hiểm gì đó.

Vốn dĩ em cũng nghĩ ý kiến ​​của , nhưng ý tưởng của chúng cũng là ý tưởng của Bạch Đường, chúng thể lường hết cảnh và tâm trạng của cô , sự tình đêm đó xảy khẩn cấp, em thể ngăn cản cô , vì em theo cô ."

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, mới chậm rãi : "Hơn nữa, em cũng vì bất kỳ ai mà liều mạng, tình huống , chính là đầu óc nóng lên liền lao tới, căn bản nghĩ nhiều."

Thư Minh Yên l.i.ế.m môi , lông mi dài dày cụp xuống, cẩn thận nhớ chuyện tối hôm đó: "Em cũng tùy hứng, em nghĩ biện pháp giảm bớt thương tổn, an bài cho một đường thoát .

Cơ Trạch Dương cuối cùng g.i.ế.c bởi vì cảnh sát đang đến, tức giận đến phát điên, em thấy cảnh sát giơ s.ú.n.g lên, xông tới cũng sẽ nguy hiểm, lỡ cảnh sát vô tình b.ắ.n thương thì ?"

Lông mi cô đẫm nước, cô Mộ Du Trầm, "Nếu xảy chuyện gì, em cũng sẽ lo lắng."

Lưng Mộ Du Trầm cứng đơ một lúc, an ủi lưng cô .

Thư Minh Yên trầm mặc một hồi, đó : "Sau em nghiêm túc suy nghĩ một chút, nếu như em lúc đó ở thành phố Đồng, em khỏi khách sạn đuổi theo Bạch Đường liền sẽ gọi cho , để tới tìm em.

em nghĩ An Cầm ở xa, sẽ mất hai giờ bay, chỉ thể lo lắng suông, thể đến , bằng em xong việc với , để thể bớt lo lắng."

Cô cúi đầu, ngón tay xoa xoa quần áo của Mộ Du Trầm trong vô thức: "Thật em quan tâm đến cảm xúc của , thể đây là đầu tiên em thích một , suy nghĩ chu đáo như mà nghĩ chuyện quá đơn giản, cuối cùng đặt nguy hiểm."

"Lần đầu tiên thích một ?" Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Du Trầm lóe lên những vì sáng, buông cô , nhẹ nhàng hôn giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, kìm sung sướng đang nảy lên nơi nào đó trong lòng, trầm giọng hỏi: "Nông Nông, em đang tỏ tình với ?"

Vốn dĩ cô đang tâm sự với , cảm xúc bộc phát, để ý thẳng .

Đột nhiên hỏi một câu, Thư Minh Yên ngừng xoa vạt áo, đột nhiên rút tay về, hai má ửng hồng.

Vừa thổ lộ với ? Cô đang giải thích chuyện xảy ngày hôm đó ?

Đối mặt với vẻ mặt gì của cô, Mộ Du Trầm một tiếng, cúi đầu nghiêng về phía cô, chủ động che môi cô.

Anh mút hôn lên môi cô, đầu lưỡi hé răng xông , Thư Minh Yên nụ hôn cho choáng váng, hai tay ôm lấy cổ , lông mi còn đọng nước mắt ướt át, vô thức đáp .

Khi tình yêu đang mặn nồng, Mộ Du Trầm đột ngột buông cô .

Thư Minh còn thoả mãn, mở to đôi mắt đẫm lệ , đôi môi hồng hào căng mọng, giờ phút theo bản năng hé mở, giống như cánh hoa, mị hoặc lạ thường.

Mộ Du Trầm dùng ngón tay cái lau vết nước khóe môi cô, đưa đôi môi mỏng gợi cảm đến gần tai cô, giọng đầy nam tính: "Vừa em thích , thấy ."

Thư Minh Yên: "..."

"Thích từ lúc nào?" Anh hỏi.

Thư Minh Yên hỏi đến chút do dự, cũng giải thích rõ ràng, hình như là ở chung với bất giác sinh , cho nên thể cho đáp án cụ thể.

Nếu nghĩ một cách cẩn thận, hôm khi nhận giấy chứng nhận, khi cô mở mắt , thấy lan Nam Phi mà tặng cho cô, cô hẳn một chút cảm động.

Còn lễ Thất tịch, đặc biệt đến thành phố Đồng để cùng cô đón lễ, cô cũng cảm động.

lúc đó cô tương đối chậm chạp, phát hiện tâm trạng vi diệu đổi liên tục.

Mặc dù nhận câu trả lời nhưng Mộ Du Trầm quan tâm.

Anh đột nhiên hôn lên má cô một cái, vòng tay ôm lấy eo thon của cô: "Nông Nông, hôm nay em đến bên , để hiểu lòng em, vui."

Thư Minh Yên chút hổ, nhẹ giọng hỏi : "Vậy còn giận em ?"

Mộ Du Trầm thở dài, bất đắc dĩ buồn : "Anh nỡ tức giận với em, chỉ hận bản ."

Mấy ngày nay đều mê man, nay từng chật vật.

Anh hận bảo vệ cô, cũng hận năng lực khiến cô thích cho đến tận bây giờ.

Vừa thấy cô ở cửa, Mộ Du Trầm cảm giác như đang mơ, thật hư ảo.

Anh thậm chí dám nghĩ rằng cô sẽ chủ động đến với .

Thư Minh Yên tràn đầy áy náy: "Ở trong bệnh viện, em cố ý giận dỗi với .

Em mới bước qua quỷ môn quan, khi tỉnh sợ hãi, mong thể an ủi em, nhưng chỉ lo tức giận, vẫn nghiêm túc, chuyện châm chọc giễu cợt em, cho nên em một chút cũng phản ứng với , cố ý cùng chuyện."

"Là của , xin ." Mộ Du Trầm nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh mịn màng của cô, dịu dàng dỗ dành cô: "Đừng giận ?"

"Được." Cô ngoan ngoãn đồng ý, "Em hết giận lâu ."

Trái tim Mộ Du Trầm cho tan chảy từ lâu, nhẹ nhàng nhéo cằm cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da mỏng manh cằm, đôi mắt thâm quầng.

Yết hầu khẽ nhúc nhích, đang định hôn cô thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Điện thoại là của Mộ Du Trầm, thuận tay cầm lên.

Thư Minh Yên lướt qua ghi chú phía , Lục Thời Kỳ.

Mộ Du Trầm trả lời, một giọng đàn ông vang lên từ phía bên : "Luật sư Khương hôm nay nhận bằng chứng mới, là đưa ? Mấy ngày nay kiểm tra tận đáy hộp đêm của Cơ Trạch Dương hả?"

Giọng điệu Mộ Du Trầm nhẹ nhàng: "Nếu gọi đến đây để cảm ơn thì cần, việc đó vì Lục gia, động của , cơ hội ngoài."

Lục Thời Kỳ: " là quan tâm , nhiều thứ bẩn thỉu trong hộp đêm của , những quyền của đều là những kẻ liều lĩnh.

Cậu thể tự tìm chứng cứ, xảy chuyện gì chứ?"

"Không việc gì, trở về An Cầm ."

Lúc Lục Thời Kỳ mới cảm thấy nhẹ nhõm, đôi ba lời trò chuyện nữa, cuộc gọi kết thúc.

Mộ Du Trầm cất điện thoại, ngẩng đầu liền thấy Thư Minh Yên kinh ngạc : "Mấy ngày nay giận em nên mới về nhà ?"

"Không , nỡ giận em ." Mộ Du Trầm dùng hai tay nhéo hai bên má cô, "Em trách nổi giận với Bạch Đường, oan đầu nợ chủ, tìm kẻ đầu sỏ là Cơ Trạch Dương là ?"

Thư Minh Yên nhớ ngày hôm đó rời khỏi phòng bệnh trong cơn tức giận, đó đột ngột rời khỏi bệnh viện.

Hóa đang tìm chứng cứ phạm tội khác của Cơ Trạch Dương, khó trách tiều tụy như , hiển nhiên là nghỉ ngơi .

Từ những gì Lục Thời Kỳ , những gì nguy hiểm.

Thư Minh Yên lo lắng hỏi: "Anh thương ?"

Dưới tình thế cấp bách cô kéo cổ áo , xem vết thương của .

Mộ Du Trầm nắm lấy cổ tay cô, nhướng mày: "Đang chuyện nghiêm túc, đột nhiên chiếm tiện nghi của ? Còn đến giờ ngủ, cho dù em thổ lộ tình cảm, cũng đừng nóng lòng như chứ?"

Thư Minh Yên dường như thấy lời đùa của , ngón tay vẫn móc cổ áo , nước mắt rơi tí tách.

Mộ Du Trầm sửng sốt, vội vàng bỏ qua trò đùa, lau nước mắt: "Yên tâm, thương, Cơ Trạch Dương từng hợp tác với , điều tra lý lịch của , một điều về .

Lần chỉ là hỗ trợ cảnh sát, bây giờ trở an ?"

Tự trách cùng hối hận dâng lên trong lòng, Thư Minh Yên ôm chặt lấy cổ , vai nức nở : "Em xin , xin , em sẽ bao giờ chuyện nguy hiểm nữa, đừng nữa ?"

kìm nước mắt, từng giọt đập xuống, ướt vai áo của Mộ Du Trầm.

Mộ Du Trầm khàn giọng an ủi cô: "Anh hứa với em, chuyện đó sẽ xảy ."

Cố Diệp Phi

Anh dịu dàng dỗ dành cô: "Đừng nữa, giọng em mới bắt đầu khá hơn, lâu chắc sẽ khó chịu lắm."

Mộ Du Trầm ôm mặt cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt mặt cô: "Cảnh sát họ theo dõi Cơ Trạch Dương từ lâu, đau đầu vì bằng chứng xác thực.

Khi em ầm lên, lấy bằng chứng phạm tội thương nghiệp của Cơ Trạch Dương, cho cảnh sát cơ hội bắt Cơ Trạch Dương , khiến cấp của rối tung lên, để họ thể dễ dàng lấy thêm bằng chứng tội ác giấu trong bóng tối và đưa công lý.

Khi trở , cảnh sát cảm ơn em suốt thời gian qua, rằng em là một cô gái yếu đuối, nhưng thời khắc mấu chốt cơ trí, bình tĩnh và dũng cảm, một điều tuyệt vời."

Thư Minh Yên nghẹn ngào nức nở, xác định ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ : "Anh khen em ?"

Vẻ mặt Mộ Du Trầm nghiêm nghị: "Nông Nông, khẳng định hành động của em, bởi vì chuyện xảy .

gạt tình cảm sang một bên, theo lý trí, em cứu Bạch Đường và giúp cảnh sát.

Sự dũng cảm và trí thông minh của em thời điểm quan trọng khiến ngạc nhiên, cũng tự hào.

loại dũng cảm nên cổ vũ.

Nếu gì xảy , em là dũng cảm, nếu chuyện gì xảy , em là liều lĩnh.

Bất cứ lúc nào, sự an của chính em mới là điều quan trọng nhất, em hiểu ?"

Thư Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Em ."

Mộ Du Trầm trông vẻ thoải mái, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô.

cũng là huyết thống của Lục gia, thực tế Lục lão gia tử vẫn luôn chừa con đường sống cho Cơ Trạch Dương, đó là lý do tại em Lục gia khi đối phó với Cơ Trạch Dương đều rụt rè.

Nói thẳng , Lục lão gia tử em Lục gia và Cơ Trạch Dương đấu đá .

Bây giờ bằng chứng phạm tội phanh phui, Lục lão gia tử còn gì để với Cơ Trạch Dương nên tay giúp đỡ em Lục gia.

Bạch Đường, cảnh sát, Lục gia.

Cả ba bên đều ơn cô, và Mộ Du Trầm lẽ là duy nhất hài lòng về bộ chuyện .

Anh đau lòng vì cô tổn thương nghiêm trọng như .

Anh luôn bảo vệ cô, cho rằng cô ngoan ngoãn và yếu đuối, .

Sự thật là cô, một vẻ nhút nhát và yếu đuối, cho cơ hội để quen với cô hết đến khác.

Anh vẫn nhớ trong bữa tối đó, cô khiêm tốn cũng hống hách, công khai xích mích với Thái Thạch Mậu biến thái.

Ở nhà , để bảo vệ , cô nhỏ nhẹ, nhưng khiến mợ và Tô Bối San á khẩu .

, cô liều lĩnh nhất chính là, nên một đối mặt Cơ Trạch Dương ở ngoài biệt thự.

cô thực sự bốc đồng và mất trật tự trong việc sắp xếp những thứ khác.

gọi điện cho Lục Thời Lâm tiếp ứng, báo cảnh sát, ước tính thời gian của cảnh sát dựa cách, bình tĩnh đối mặt với việc Cơ Trạch Dương kéo dài thời gian trong việc chờ cảnh sát đến, thời điểm mấu chốt như , nhiều tỉnh táo như cô.

vẻ cần bảo vệ, nhưng cô luôn chủ kiến ​​và suy nghĩ của riêng , cô thông minh lanh lợi, bao giờ hèn nhát dễ ức hiếp.

Mộ Du Trầm ngưỡng mộ lòng can đảm và khả năng của cô, đồng thời cảm thấy đau lòng cho những tổn hại mà cô gánh chịu trong chuyện .

Mộ Du Trầm: "Chuyện qua , ngoại lệ."

"Kẻ như Cơ Trạch Dương nguy hiểm cỡ nào, trải qua em mới chân chính , tự nhiên dám loại chuyện nữa." Thư Minh Yên nghĩ nghĩ, chằm chằm mặt của , vô cùng chân thành quả quyết mà với , " mà, nếu gặp khó khăn, em cũng sẽ điều đó dù nguy hiểm.

Bởi vì em thể sống mà ."

Vẻ mặt Mộ Du Trầm chút xúc động, nhanh chóng nhíu mày: "Là cũng ."

Thư Minh Yên: "Vậy cũng đừng để gặp nguy hiểm, mấy ngày ở thành phố Đồng bao nhiêu chuyện nguy hiểm mà cho em ? Anh em cũng sẽ lo lắng cho ? Anh đây là thương, nhưng nếu thương, chẳng cũng liều lĩnh như em ? Đây tính là gì, lấy trừng trị khác, để em nếm thử mùi vị che giấu?"

"Không , là hỗ trợ cảnh sát, điều khác với em." Mộ Du Trầm bất đắc dĩ , nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô, "Được , cũng đúng, chúng huề .

Chúng chuyện gì đều cùng đối phương thương lượng, bao giờ che giấu bất cứ điều gì."

Thư Minh Yên gật đầu: "Được, chuyện em sẽ kể cho , để yên tâm.

Lần , cứ coi là em trẻ tuổi gì, đừng chấp nhặt với em, em của thể sửa, em sẽ đặt an của chính lên hết."

Trong đôi mắt sâu thẳm của Mộ Du Trầm hiện lên một tia ôn nhu, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo mặt cô: "Nông Nông thật ngoan."

"Vậy tối nay về nhà ?" Thư Minh Yên hỏi .

"Không về." Mộ Du Trầm dứt khoát từ chối cô, khẽ, "Vốn dĩ định đến đây lấy đồ nhà cũ, nhưng vì em ở đây, đây cũng là nhà của chúng , nên ở một với em, khác quấy rầy."

Anh hôn lên vành tai cô, dùng giọng thấp giọng hỏi cô: "Chúng tạm thời ở đây, nhé?"

Hai má Thư Minh Yên nóng, nhẹ gật đầu: "Em mới mua nguyên liệu, đều là món thích ăn, đói bụng , bây giờ em nấu nhé? Yên tâm, sức khỏe của em gần như khôi phục , thể nấu cơm."

"Đừng vội, lát nữa sẽ giúp em." Mộ Du Trầm cứ ôm cô nỡ buông , ánh mắt tràn đầy tình cảm, "Nông Nông, mấy ngày nay, ngày nào cũng nhớ em."

Thư Minh Yên chằm chằm hổ, tránh ánh mắt của , nhỏ giọng : "Em cũng , còn tưởng rằng giận em gặp em nữa, em cũng dám gửi tin nhắn cho , sợ sẽ để ý đến em nữa."

Mộ Du Trầm khẽ vuốt lông mày của cô, dịu dàng : "Nông Nông, sẽ bao giờ."

Anh đặt một tay lên gáy cô, nhẹ nhàng xoa hai , cúi đầu hôn lên nước mắt mặt cô, trằn trọc hôn lên môi cô nữa.

Nụ hôn mang theo những suy nghĩ miên man trong mấy ngày qua, và nó ấm áp hơn bao giờ hết..

Loading...