Vì   đó   sống ở nhà , cùng   học về.
Anh  đối xử với   ,  thể  là  trai ruột  cùng huyết thống.
Anh  cũng   với em trai ,  khi  ,   thường xuyên mua giày dép quần áo cho em trai , cho tiền nữa, đối với bố   cũng .
Làm việc  vài năm,   nghỉ việc tự  khởi nghiệp, dẫn dắt nhóm của , vất vả phấn đấu, bây giờ cũng  công ty riêng.  sa sầm mặt mày,  khó chịu.
Tạ Dục cho rằng  vạch trần  , lộ  vẻ mặt "  mà". Trông  đáng ghét.
  khẩy: "Liên quan gì đến  Dật Vân?"
"Anh   , vẫn tự phụ như ,  bao giờ nghĩ đến cảm nhận của  bên cạnh  ?"
"Tưởng Nhu thích  bao nhiêu năm    ?"
"Cô  dẫn   đến tìm , bảo  rời xa , nếu  sẽ đến nhà   ầm ĩ." 
"Ồ, đương nhiên là  sẽ   những chuyện ,  lẽ  cũng chỉ nghĩ là  bịa đặt."
 chậm rãi ăn bít tết, từng nhát d.a.o cắt  miếng thịt. 
"Tống Vận An!"
Tạ Dục quát lên đầy vẻ hăm dọa.
6
Tưởng Nhu chính là thanh mai trúc mã của  , là một cô gái trong sáng, tất nhiên chỉ là bề ngoài.
Không ai   vẻ ngoài trong sáng đó, cô  là  như thế nào.
Còn   những điều ,    nghĩ đến việc sẽ   với Tạ Dục, chỉ là để chọc tức   thôi.
"Không tin thì   tìm họ đối chất, thật  cũng   chuyện gì to tát, là chuyện quá khứ cả ."
  hì hì   , vẻ mặt vô tư lự. 
"Sao lúc đó   cho  , cô  câm ?" Tạ Dục  móc.
Tên … tên   thành  như  ?
Người đàn ông dịu dàng ngày xưa, nâng niu trong tay sợ tan, ngậm trong miệng sợ chảy  ?
 nuốt nước bọt một cách khó khăn: "Lúc  gọi điện cho  thì  một  phụ nữ bắt máy, chắc  quỷ mới  lúc đó  đang ở với ai."
"Vả , bây giờ  cũng  khác gì ,   cũng chẳng thích , chúng  vốn dĩ   tương lai."
"Đã   tương lai, thì chia tay kiểu gì chẳng ?"
Trên phim ảnh mấy mối quan hệ  chồng nàng dâu đáng sợ lắm, thà như  còn hơn dây dưa.
Hình như Tạ Dục đang kìm nén điều gì, hốc mắt đỏ hoe.
"Đó là dì giúp việc nhà , điện thoại  để quên ở phòng khách,  đó chẳng    gọi  cho cô  !" 
Ừm... cái ... 
"Ai mà   chứ?"
Nhà ai nhàn rỗi  thuê  nấu cơm?? Thế giới của  giàu    hiểu .
Tạ Dục chắc sắp    cho  thét đến nơi , vai cứ run lên bần bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-em-dau-tuong-lai-la-ban-trai-cu-cua-toi/p4.html.]
Nhân viên phục vụ thấy  khí bên   gì đó  đúng, liền đến hỏi  cần giúp đỡ gì .
 lắc đầu từ chối.
"Thôi thôi, chúng  chia tay cũng ba năm , chuyện cũ cho qua ."  an ủi   xuống cạnh  , vỗ vỗ lưng  .
Nói thật lúc đó đúng là  buồn, nhưng  qua lâu như  , còn chuyện gì mà  thể vượt qua chứ.
"Tống Vận An, cô là đồ vô tâm bạc tình!" 
Cái gì?  bạc tình á?
"Đồ đàn ông tồi, rõ ràng là do  nên chúng  mới chia tay mà?"
 hét lên, những  khác cũng  sang.
Tạ Dục  hổ đến mức dái tai đỏ bừng.
"Cô nhỏ giọng một chút   hả?"
 cố nhịn , tiếp tục nghiêm mặt   : 
"Rồi ?"
"Được  là  của , bây giờ hiểu lầm   giải tỏa, chúng   thể    ?"
Tạ Dục  chút tủi , kéo kéo tay áo .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Vẫn như ba năm , vẫn là dáng vẻ  trai nhỏ dịu dàng đó.     rõ, tên  tuyệt đối  hắc hóa .
"Anh dựa  cái gì mà bắt    với ?"  cao giọng. Ánh mắt của những  xung quanh  một  nữa  sang.
Lần  mặt Tạ Dục đỏ bừng, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo . 
"Tống Vận An..."
"Chỉ dựa  việc  suốt ngày chỉ  hát 'Tình Yêu Như Lửa' hả?"   hét lên. Tạ Dục lập tức hóa đá.
 nín  bước nhanh  khỏi nhà hàng,  đó chạy như bay về công ty.
Trên đường ,  cứ  ha ha ha  ngừng.
Chắc   đường đều nghĩ   điên .
Mãi đến khi về đến chỗ ,  mới sực tỉnh. Hình như   quỵt tiền thì ?
 lúc  đang     thì Vương Diễm và   cũng ăn cơm trưa xong,   đây.
Buổi trưa  hai tiếng nghỉ trưa, nên lúc    đều  nhàn nhã.
Vương Diễm   thấy  liền chạy .
"An An,    chứ, sếp  xé xác  ?"
 lóe lên một ý, lập tức  cô  với vẻ mặt uất ức.
"Đẹp trai thì  ích gì, chẳng qua cũng chỉ là một tên tư bản chua ngoa keo kiệt!"
" mời   ăn cơm để xin ,   lôi  đến nhà hàng sang trọng, một bữa hết hơn chín nghìn, cả tháng lương coi như  tong."
"Trời,  trả tiền á?" Vương Diễm xót xa ôm . 
  lóc: "Ừ, tháng   cạp đất sống qua ngày ." 
Mọi  thấy  đáng thương, bèn dời bữa tiệc tối sang tháng .