Sau bữa tối, ông nội Hoắc gọi Hoắc Dữ Sâm và Hoắc Viễn  thư phòng  chuyện. Những  còn  trong gia đình đều   việc riêng.
Thực ,  khá nhiều hoạt động đang diễn  trong dinh thự cũ của gia tộc Hoắc. Hoắc Vũ  hứng thú với trò chơi bài, nên khi thấy những  giúp việc đang dán chữ "phúc" lên tường, cô  tình nguyện giúp họ.
Những chữ "phúc" mới  dán lên tường là một truyền thống mà gia tộc Hoắc  duy trì hàng chục năm nay.
Chữ "phúc" ngược mang một ý nghĩa  : hạnh phúc  đến.
Hoắc Vũ nghĩ rằng vì dù   cũng   gì cả nên cô sẽ giúp những  giúp việc dán chữ "phúc" lên tường.
Trong khi đó, Sở Tuyết Nghi dường như cũng chẳng hứng thú gì với bất kỳ hoạt động nào. Kết quả là, cô bước đến bên cạnh Hoắc Vũ và hỏi.
- Em đang giúp họ ?
Hoắc Vũ đáp  một tiếng.
Sở Tuyết Nghi hào hứng đáp.
- Vậy chị  thể hướng dẫn em.
Về mặt kỹ thuật, cần hai  để dựng nhân vật. Khi một  dựng nhân vật, họ thường   thấy vị trí của . Vì , cần  sự giúp đỡ và hướng dẫn của  khác.
Vì , Hoắc Vũ  phản đối đề nghị của cô .
Chiều cao của Hoắc Vũ  thấp so với bức tường trắng  mặt, nên cô tìm một chiếc ghế đẩu thấp và  lên.
Cô ước lượng góc đặt nhân vật  hỏi Sở Tuyết Nghi.
- Như   ?
Sở Tuyết Nghi  trái    đề nghị.
- Bên  cao quá. Hạ thấp xuống một chút.
Hoắc Vũ điều chỉnh góc độ  hỏi .
- Bây giờ thì ? Được ?
- Vẫn còn nghiêng. - Sở Tuyết Nghi . Cô  vòng quanh  chỉ  một chỗ.
- Hay là em dịch nó sang trái một chút ? Nếu  thì cả bức tường trông sẽ mất cân xứng.
- Được.
Hoắc Vũ  theo lời khuyên của Sở Tuyết Nghi, dịch  sang trái.
Tuy nhiên,  thể là do chiếc ghế đẩu ngắn quá nhẹ, nên  khi Hoắc Vũ dịch  sang trái, chiếc ghế  mất thăng bằng và ngã sang một bên cùng với Hoắc Vũ.
Cảm giác lơ lửng   trung khiến Hoắc Vũ nhớ   dây cáp của   trục trặc ở kiếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-106.html.]
Khoảnh khắc đó giống hệt như cảm giác của cô lúc : bất lực và yếu đuối. Cảm giác như cô đang lơ lửng   trung và   gì  thể bám víu . Kết quả là, cô chỉ  thể để trọng lực kéo  nặng nề xuống sàn.
Cảm giác bất lực và tuyệt vọng   một  nữa hiện lên trong tâm trí Hoắc Vũ.
Cô nhắm chặt mắt , vô thức kêu lên.
- Anh Hai!
Kẹt kẹt!
Chiếc ghế tạo  một âm thanh chói tai khi chân ghế trượt  sàn.
Ngay  đó, Hoắc Vũ ngã xuống sàn nhà  thể kiểm soát.
Sở Tuyết Nghi hét lên t.h.ả.m thiết.
- A Vũ!
Đầu óc Hoắc Vũ   trống rỗng.
Cô chờ đợi khoảnh khắc  sắp ngã xuống sàn, nhưng ngạc nhiên , cơn đau dự kiến   hề xuất hiện.
Thay  đó, cô rơi  một cái ôm ấm áp và an .
Cái ôm mang theo một mùi hương sạch sẽ mà cô  thể nào quen thuộc hơn.
Vài giây , Hoắc Vũ từ từ mở đôi mắt đẫm lệ. Cô  qua làn nước mắt và thấy khuôn mặt mà cô mong đợi   thấy.
Hoắc Vũ chớp mắt, giọng run run hỏi.
- Anh hai?
Hoắc Dữ Sâm đáp  bằng một tiếng.
- Là .
Hoắc Vũ hỏi  như thể  tin  những gì  xảy .
- Anh hai?
- Ừ. - Hoắc Dữ Sâm ôm cô  lòng, nhẹ nhàng an ủi.
- Không  .
Nghe thấy giọng  của Hoắc Dữ Sâm, cô ôm chặt lấy  như thể  thoát chết.
Cái ôm  chặt.
Móng tay cô bấu chặt  cánh tay , dùng lực mạnh đến nỗi mu bàn tay  tái nhợt.