Khi Hoắc Vũ và Sở Tuyết Nghi trở về phòng khách nhà họ Hoắc, đám thanh niên  tụ tập ở đó đang trò chuyện rôm rả. Phòng khách tràn ngập tiếng  .
Dù  một nhóm  trạc tuổi, Hoắc Vũ vẫn nhận  Hoắc Dữ Sâm ngay lập tức. Mái tóc đen nhánh của   chải chuốt tự nhiên, dáng vẻ sâu lắng và bí ẩn. Anh mặc một chiếc áo len xám,  với tư thế thoải mái. Phong thái của   giản dị  cuốn hút đến nỗi cô  thể rời mắt.
Anh như một ngọn hải đăng tự nhiên. Tất cả những   em họ  xung quanh  đều trở nên nhợt nhạt.
Xoa hai tay  , Hoắc Vũ tiến   xuống bên cạnh . Cô vẫn còn lạnh cóng vì  ngoài vườn lúc nãy.  ít nhất cô cũng   chịu lạnh vô ích. Chỉ cần giúp vợ chồng họ Khương cải thiện cuộc sống, nhiệm vụ của cô coi như   thành một nửa. Còn nửa còn , cũng sẽ sớm xong thôi.
Trở  phòng khách, cơ thể lạnh cóng của Hoắc Vũ cuối cùng cũng bắt đầu ấm .  khi  xuống, cô nhận  chân  vẫn còn lạnh.
Hôm nay cô  một đôi bốt đế bằng. Và  hiểu  tuyết trong vườn vẫn   dọn sạch. Cô  bước thẳng lên tuyết để  nhà. Vì bốt của cô  bằng chất liệu mỏng,  thấm nước nên tuyết tan chảy và thấm  bên trong.
- Anh ơi, chân em lạnh quá. - Cô  với Hoắc Dữ Sâm bằng giọng nũng nịu. Quả đúng như ; cô thậm chí còn  cảm nhận  ngón chân  nữa. Thật kỳ lạ - cô  ở ngoài vườn với Sở Tuyết Nghi lâu, và quãng đường về nhà  ngắn. Vậy tại  chân cô  lạnh đến thế?
Sở Tuyết Nghi bước  phòng khách  cô,  đến  xuống bên cạnh cô. Khi  thấy giày của Hoắc Vũ, cô kêu lên.
- Vũ, giày của em ướt hết ! Mau cởi  . Em sắp  tê cóng !
Nghe đến chữ "tê cóng", Hoắc Vũ bắt đầu hoảng sợ. Kiếp , cô  đủ sức giữ ấm cho bản . Kết quả là, mùa đông nào cô cũng  tê cóng ở tai, tay và chân. Cơn ngứa do tình trạng  gây  đủ khiến cô phát điên.
Nhờ những trải nghiệm kiếp , kiếp  cô sẽ  bao giờ   tê cóng nữa. Nghĩ , cô vội vàng cởi giày .
Lúc , cô phát hiện cả hai chiếc tất đều ướt sũng. Chẳng trách cô  thấy lạnh đến ! Vậy nên cô cũng cởi luôn tất .
Theo quan niệm sức khỏe truyền thống của Trung Quốc, bàn chân là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể. Dù các bộ phận khác  cơ thể đều ấm áp, nhưng cái lạnh ở bàn chân vẫn khiến cô run rẩy  ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-118.html.]
- Anh ơi, em sắp c.h.ế.t cóng . - Cô  với Hoắc Dữ Sâm một cách đáng thương. Cô cảm thấy  như biến thành một đứa trẻ to xác.
Kiếp , Hoắc Vũ là một  phụ nữ mạnh mẽ hơn nhiều. Khi  tê cóng, cô tự bôi t.h.u.ố.c và chịu đựng sự khó chịu trong im lặng. Trong những ngày khó khăn nhất, cô thậm chí còn  đủ tiền mua thuốc, nên cô chỉ  nghiến răng chịu đựng và chờ đợi vết thương tự lành khi mùa xuân đến và thời tiết ấm áp hơn.
 giờ đây, ngay cả một đôi chân lạnh cũng khiến cô cảm thấy  thể chịu đựng . Cô  trở nên yếu đuối thực sự. Có lẽ là vì kiếp  cô   ai để dựa . Giờ    chăm sóc, cô  càng thêm phụ thuộc  .
Nhìn thấy đôi chân đỏ ửng của cô,  họ .
- Vũ,  em  lên lầu, đến một phòng nào đó  lầu và sưởi ấm chân bằng lò sưởi?
- Ý kiến  đấy. Vũ, bàn chân là một bộ phận quan trọng của cơ thể. Em nên chăm sóc chúng cho . - Sở Tuyết Nghi đồng ý.
Hoắc Vũ gật đầu, chuẩn  xỏ giày .  đúng lúc đó, Hoắc Dữ Sâm đặt chân cô lên đùi , vòng tay ấm áp ôm lấy.
Mọi  – kể cả Hoắc Vũ – đều ngạc nhiên  cử chỉ .
- Anh... - Cô chớp mắt, giọng run run.
Hoắc Dữ Sâm ngước  cô.
- Giờ vẫn còn lạnh ?
Hoắc Vũ ngẩn   một lúc,  vội lắc đầu.
- Không,  lạnh chút nào!