Lúc , Hoắc Vũ  thấy tiếng cãi vã gần đó.
-  ghét ông. Một kẻ  xa như ông   c.h.ế.t  cho ?
Câu  phát  từ một giọng  trẻ con dễ thương, nhưng lời   vô cùng khủng khiếp.
Chúng khủng khiếp đến mức ngay cả Hoắc Vũ cũng vô thức  về phía phát  giọng .
Cách đó  xa là một bé gái  tám chín tuổi. Bé gái  hai b.í.m tóc xinh xắn, quần áo , từ đầu đến chân đều mặc đồ hiệu.   vẻ tính tình của bé    lắm.
Bé gái chỉ tay   đàn ông to lớn lực lưỡng  mặt, quát lớn.
- Ông đến đây chỉ để cướp tiền của chúng ! Không ai ưa ông cả!
Nói xong, bé gái ném cốc sữa nóng hổi  mở nắp lên đầu  đàn ông.
Không  bé gái   giỏi ngắm b.ắ.n  chỉ là may mắn. Trà sữa đổ thẳng  đầu  đàn ông.
Trà sữa dính đầy đầu  đàn ông.
Nước  chảy xuống từ đầu  .
Thậm chí còn  vài hạt trân châu đen dính  tóc  .
Trông    buồn   tội nghiệp.
Rồi, như nhận     sai điều gì đó, cô bé lùi  vài bước. Cùng lúc đó, bảo mẫu vẫn  bên cạnh từ đầu đến cuối bước đến, bế cô bé lên và xin   đàn ông.
- Xin   chủ Mạc. Tiểu thư còn nhỏ tuổi,   gì cả. Xin hãy tha thứ cho cô .
Cậu chủ đang  chuyện với bảo mẫu im lặng hai giây,  giận dữ .
- Đi chỗ khác.
Bảo mẫu vội vàng hạ cố .
- Vâng , chúng   ngay đây.
Sự hỗn loạn  giải quyết ngay lập tức.
Nghe thấy tiếng " chỗ khác", ban đầu Hoắc Vũ nghĩ rằng giọng  của    chút quen thuộc.   khi nhắc đến cái tên "Mạc thiếu gia",  phận của  đàn ông  mắt cô  hiện lên vô cùng rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-122.html.]
Người đàn ông   sữa đổ lên đầu quả nhiên là Mạc Trạch.
Hoắc Vũ  rằng là con riêng của Mạc gia,   bao giờ   nhà Mạc chào đón.
 cô  ngờ  chuyện  tệ đến mức .
Cô bé  mới chỉ  tám chín tuổi,     câu "cướp tiền của nhà  " chứ? Chắc chắn là cha   truyền đạt những suy nghĩ  cho cô bé.
 Hoắc Vũ  thể đoán   hậu quả khủng khiếp mà cô bé sẽ  gánh chịu.
Mạc Trạch là   kiềm chế và  oán hận.
Lúc đó  chẳng  gì , nhưng    sẽ  gì thì khó mà   .
Hoắc Vũ nhấp một ngụm  sữa. Cô  định chuồn  thì Mạc Trạch đột nhiên  đầu , ánh mắt chạm  ánh mắt cô.
Hoắc Vũ sững sờ, suýt nữa thì sặc bọt khí trong miệng.
Nuốt xong bọt khí, cô khô khốc .
- Thật trùng hợp.
Mạc Trạch  cô với ánh mắt khó đoán,  giả vờ .
- Ừ, trùng hợp thật.
Hoắc Vũ thật  ngờ  gặp Mạc Trạch  thời điểm đen tối như .  giờ đây, cô  thể cứ thế rời xa , cũng  thể cứ thế ở .
Liệu Mạc Trạch  oán hận cô vì  chứng kiến chuyện  xảy  ?
Nếu đúng là , thì đó chỉ là một mối thù  đáng , chẳng  căn cứ vững chắc nào cả. Ngoại trừ việc cô  giữa đường.
Suy nghĩ một lát, Hoắc Vũ lấy từ trong túi  một gói khăn giấy ướt, mở  và đưa cho Mạc Trạch.
- Này, tự lau  .
Mạc Trạch  cô với vẻ mặt buồn bã. Hắn nhận lấy khăn giấy từ tay cô và thản nhiên lau mặt dính đầy  sữa.
Hoắc Vũ mím chặt môi,  đó chỉ  đỉnh đầu , nhỏ giọng nhắc nhở.
- Trên đỉnh đầu  còn  bong bóng nữa.