Hoắc Vũ ban đầu nghĩ rằng ông cụ sẽ  chơi Nhị Tuyền Ánh Trăng Phản Chiếu.  hóa  ông cụ  chơi một bản nhạc vui tươi, dễ  mang tên Hạnh Phúc.
Vì   ông cụ chơi  nghiêm túc, nên   đông  tụ tập   ông.
Có vài  đang  đường  /về nhà, và cũng  vài  dọn dẹp.
Bản nhạc vui tươi, khiến   cảm thấy hạnh phúc.
Khi bản nhạc kết thúc, Hoắc Vũ vỗ tay, khiến những  xung quanh cũng vỗ tay theo.
Ông cụ mỉm .
- Chúc mừng năm mới, cô gái.
Hoắc Vũ cũng chậm rãi mỉm .
- Chúc mừng năm mới, ông cụ.
Hoắc Vũ  ông cụ nhặt tiền và dọn dẹp. Ông vẫy tay chào tạm biệt Hoắc Vũ, và mãi đến khi ông   xa, cô mới nhớ   đến đây để  gì.
Hoắc Vũ  điện thoại, phát hiện  hơn nửa tiếng trôi qua.
5:10 chiều.
Đã mười phút trôi qua kể từ khi Hoắc Dữ Sâm tan . Cô     xuống lầu .
Liệu cô  vô tình bỏ lỡ  ?
Nghĩ , cô vội vã chạy đến công ty của Hoắc Dữ Sâm.
    bao xa thì  thấy Hoắc Dữ Sâm  cách đó  xa.
Anh chỉ  đó lặng lẽ  cô. Cô      đó bao lâu.
Hoắc Vũ chớp mắt, vội vã chạy đến bên cạnh Hoắc Dữ Sâm.
- Anh trai!
Nói xong, cô mỉm  ngọt ngào với Hoắc Dữ Sâm, tinh nghịch đút đôi tay lạnh ngắt  túi áo ấm áp của .
Khi thò tay  túi áo, cô thở phào nhẹ nhõm, nụ   môi càng thêm rạng rỡ.
Túi áo của  trai cô ấm áp như chính  .
- Anh trai,  xong việc  ?
- Ừ.
Hoắc Dữ Sâm nắm tay Hoắc Vũ trong túi và kéo cô về phía xe của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-130.html.]
Nhiệt ấm áp phả  mặt họ ngay khi họ  lên xe.
Cuối cùng Hoắc Vũ cũng  giải tỏa khỏi cơn gió lạnh buốt. Cô cởi khăn quàng cổ và chuẩn  về nhà bằng xe của Hoắc Dữ Sâm.
Còn xe của , lát nữa, cô đành  tìm  khác lái về thôi.
Sau khi  thấy Hoắc Vũ, Tiểu Vương   chào cô.
- Cô Hoắc.
Hoắc Vũ mỉm  chào  .
Khi đang chuẩn  xe, Tiểu Vương thốt lên.
- Cô Hoắc, cô thật  bụng.
Hôm nay trời  lạnh, nên công ty tan  sớm. Thực   và  Hoắc  đến đây từ lâu .
Họ cũng xem đoạn Hoắc Vũ đưa cho ông lão 500 đô la.
Thật  cô  hiếm khi cho tiền, vì cô   nhiều. Điều hiếm hoi là việc Hoắc Vũ thực sự   hết bản nhạc "Hạnh phúc trong giá lạnh".
Trong giới thượng lưu, hiếm   nào  bụng như Hoắc Vũ.
Điều khiến  suy nghĩ nhiều hơn nữa là  đó, ông cụ  chơi một bản nhạc vui tươi cho Hoắc Vũ hết sức .
Anh  từng gặp ông cụ   đây, nhưng bản nhạc ông thường chơi nhất là bản "Ánh trăng phản chiếu của Nhị Tuyền" buồn bã.  hôm nay, ông cụ  chơi một bản nhạc khác;  lẽ là để cảm ơn Hoắc Vũ và chúc cô sống mỗi ngày đều hạnh phúc.
Nghe thấy lời Tiểu Vương, Hoắc Vũ vội vàng  đầu  hỏi Hoắc Dữ Sâm.
- Anh ơi, lúc đó   xuống  ?
Vậy là   thấy hết  việc cô  ?
Hoắc Dữ Sâm khẽ đáp .
Hoắc Vũ dường như đang thể hiện sự  bụng của  trong cả hai  Hoắc Dữ Sâm gặp cô ngoài nhà.
Lần đầu tiên là khi cô  chuyện với hai  quét dọn. Anh   xa nên   rõ hai .   khó để  hình dung  cử chỉ  thiện của cô. Còn  thứ hai,   đúng hơn là  , cô  chuyện với một ông cụ 80 tuổi một cách nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
Hình như đây là  đầu tiên  thấy Hoắc Vũ dịu dàng như .
Khác với vẻ tinh nghịch, dễ thương  ngây thơ.
Cô dịu dàng đến mức gần như nhẹ nhàng.
Anh vô tình phát hiện  khía cạnh  bụng của cô.
Và lòng  như  đặc biệt quý giá và hiếm hoi trong xã hội ngày nay.