Mạc Trạch  khẽ.
- Biển  xe của em vẫn  đổi, đồ ngốc.
Nghe , Hoắc Vũ cuối cùng cũng hiểu .
Cô đặt biển  xe Audi ban đầu lên chiếc xe .
Bảo  Mạc Trạch   cô là  trong xe.
  gọi cô là đồ ngốc...
Hoắc Vũ quyết định  quan tâm đến chuyện đó nữa, nên bây giờ cô sẽ   phiền Mạc Trạch nữa.
Hoắc Vũ  cảm ơn Mạc Trạch.
Nếu    , nếu hôm nay cô  c.h.ế.t thì chắc cô cũng   thương .
Hoắc Vũ chợt nghĩ  điều gì đó, mím chặt môi,  với Mạc Trạch.
- Chuyện hôm nay...  giấu    ?
Mạc Trạch khoanh tay.
- Sao?
- Chỉ là t.a.i n.ạ.n thôi mà? Không ai  thương cả.      lo lắng.
Mạc Trạch  khẽ, giả vờ .
- Em đối xử  với  trai em thật đấy.
Vậy mà cô  chẳng mảy may quan tâm đến , ân nhân cứu mạng của . Sau đó,  cảm thấy  tội ,  rằng nếu cô thật sự gặp chuyện gì,  lẽ  sẽ  chịu đựng nổi.
Vì suýt nữa gặp t.a.i n.ạ.n xe , Hoắc Vũ  còn tâm trạng đến nhà Dư Tâm Tâm nữa.
Cô nhắn tin báo kế hoạch của  cho Dư Tâm Tâm  để Mạc Trạch lái xe về nhà.
Có thể vì cô  chứng kiến những khoảnh khắc ngượng ngùng nhất của Mạc Trạch, hoặc cũng  thể vì   cứu cô khỏi t.a.i n.ạ.n xe , nên Hoắc Vũ  còn đẩy Mạc Trạch  xa như  nữa.
Thật , Mạc Trạch cũng  đến nỗi tệ.
Tuy  kém hơn  trai cô một chút, nhưng vẫn  hơn  thường  nhiều.
Cho dù kiếp  cô    thù với Khương Dư Khanh, cô vẫn chân thành hy vọng Mạc Trạch  thể sống . Cô sẽ  vì Khương Dư Khanh mà chọc giận Mạc Trạch.
Dù   nữa, Khương Dư Khanh vẫn là Khương Dư Khanh, Mạc Trạch vẫn là Mạc Trạch. Cho dù    đến với , họ vẫn là hai  khác .
Khi Hoắc Vũ xuống xe, cô  chân thành cảm ơn Mạc Trạch.
- Cảm ơn  vì những gì    hôm nay.
Mạc Trạch hừ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-140.html.]
- Nếu em thực sự  cảm ơn ,  em   một việc thiết thực như mời  ăn tối chẳng hạn.
 Hắn  mời cô ăn tối  nhiều , nhưng cô  bao giờ đồng ý  cùng . Thật khó để mời cô  chơi.
Lần  Hoắc Vũ đồng ý ngay lập tức.
- Được . Khi nào thi xong cao khảo,  sẽ rủ   chơi.
Mạc Trạch nhún vai.
- Được ,  thì hứa nhé.
Sau khi Mạc Trạch rời , Hoắc Vũ chậm rãi  về nhà.
Cô vẫn    quên  chuyện tối nay.
Ít nhất cô cũng tránh  chuyện tối nay.
Khi Hoắc Vũ về đến nhà, Hoắc Dữ Sâm  ở nhà .
Cô chớp mắt,   chớp mắt  nữa để xác nhận   về nhà thật.
- Anh hai!
Hoắc Dữ Sâm  dậy khỏi ghế sofa và bước đến chỗ Hoắc Vũ. Thấy mép son môi  hỏng  môi cô, Hoắc Dữ Sâm đưa tay chạm  chỗ đó.
- Môi em   ?
Hoắc Vũ lúc đầu còn chớp mắt vẻ khó hiểu, nhưng  cũng hiểu  Hoắc Dữ Sâm đang  gì.
Ôi . Cô quên lau miệng khi ở trong xe của Mạc Trạch.
Cô cố gắng hết sức để giả vờ như   chuyện gì xảy .
- À, lúc em trang điểm , em   sai.  em   mang theo nước tẩy trang nên  dùng tay lau. Anh hai, em   sạch ? Chắc em về phòng  dùng nước tẩy trang lau .
Đầu ngón tay của Hoắc Dữ Sâm lướt nhẹ  đôi môi mỏng manh của cô.
Hoắc Vũ cứng .
Lúc Mạc Trạch lau môi, cô thực sự  cảm thấy gì,  lẽ là do cô vội vàng tránh né.
 khi Hoắc Dữ Sâm lau khóe môi, cảm giác đó dường như  khuếch đại vô hạn, khiến mặt cô đỏ bừng  kiểm soát.
Đầu ngón tay   thô ráp. Những đầu ngón tay vốn mát lạnh giờ  lẽ   nóng lên.
Đầu ngón tay  chậm rãi lau khóe môi cô.
Hoắc Vũ ngước  Hoắc Dữ Sâm.
Cô thấy vẻ mặt  đặc biệt nghiêm túc. Đôi mắt  tối sầm , ẩn chứa một cảm xúc khó hiểu.
Hoắc Vũ  định  gì đó thì Hoắc Dữ Sâm mở miệng.
- Lúc nãy là Mạc Trạch lái xe đưa em về nhà ?