Vết thương  tay Hoắc Dữ Sâm  nhỏ. Tuy   còn chảy m.á.u nữa, nhưng vùng da xung quanh vẫn đỏ ửng,   đáng sợ.
Hoắc Vũ nhớ rõ  đó    thương như ,  nó từ  mà ? Chẳng lẽ  tự    thương trong phòng ?
Hoắc Vũ  chút do dự nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Cô xem xét vết thương của   .
- Anh hai,    bất cẩn thế? Vết thương lớn như . Có đau ?
Sau khi  xong, Hoắc Vũ ngước mắt lên   với vẻ quan tâm.
Đôi mắt cô chứa đầy sự quan tâm chân thành dành cho . Hơn nữa, còn  cả sự tin tưởng sâu sắc dành cho .
Quả táo Adam của Hoắc Dữ Sâm khẽ động. Anh giơ bàn tay lành lặn lên cố gắng che mắt Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ chớp mắt vẻ khó hiểu, hàng mi dài lướt qua lòng bàn tay . Cô bĩu môi.
- Anh hai,    che mắt em?
Giọng  của Hoắc Dữ Sâm  khàn, nhưng   chút gì đó gợi cảm và quyến rũ.
- Đừng   như .
Anh sợ  sẽ  kiềm chế  nữa nếu cô cứ   với ánh mắt đó.   khi che mắt , cảm giác hàng mi đang lướt qua của cô càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cử chỉ  nhẹ nhàng đến nỗi như thể   hề che mắt cô.
Anh giơ tay lên, véo nhẹ mũi cô.
Anh luồn tay xuống gầm bàn, nắm chặt   thả .
Cảm giác nhột nhạt từng  dường như vẫn còn đó, đang lan tỏa mạnh mẽ từ nắm đ.ấ.m đến tận tim.
Hoắc Dữ Sâm cụp mắt xuống,  cô và mỉm  .
- Lông mi em dài quá.
Chắc hẳn đó là lý do tại    cảm thấy nhột nhạt khi chúng lướt qua tay .
Hoắc Vũ đỡ tay ,  Hoắc Dữ Sâm với ánh mắt mỉm .
- So với  trai thì chúng  dài bằng.
Lông mi của  trai cô dài quá!
Lông mi của   đến nỗi ngay cả cô cũng  ghen tị.
Hoắc Dữ Sâm  khúc khích. Anh  định  gì đó thì dì Trương ngạc nhiên kêu lên.
- Ông về  ?
Ông ư?
Tiếng "Ông" của dì Trương là dành cho Hoắc Viễn.
Hôm nay   ngày  việc ? Hoắc Viễn về sớm ?
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ vội vàng  dậy   cửa. Khi Hoắc Viễn bước , cô mỉm  vui vẻ chào đón.
- Bố!
Khi Hoắc Viễn  thấy cô, ông chỉ gật đầu.
Vẫn còn đang hoang mang vì thái độ lạnh lùng của ông, Hoắc Vũ thấy   theo sát phía  ông, cô sững sờ đến mức   nên lời.
Người phía  là... Khương Dư Khanh?!
Tại  Khương Dư Khanh  đến nhà họ Hoắc? Cô   gì ở đây?
Bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu Hoắc Vũ. Cô gần như  thể giữ  nụ   môi.
Nhìn thấy những món ăn gần như   động đến  bàn, Hoắc Viễn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-172.html.]
-  và Tiểu Khanh cũng  ăn gì nhiều. Dì Trương ơi, cho chúng  thêm hai bát cơm nữa nhé.
Dì Trương chào ông, lau tay  tạp dề    bếp.
Sau khi dì Trương bưng cơm trở , Hoắc Viễn đưa đũa cho Khương Dư Khanh và dặn dò  cẩn thận.
- Cháu thích ăn gì thì ăn. Ở đây đừng gò bó quá.
Nhìn thấy Hoắc Viễn và Khương Dư Khanh đối đáp , Hoắc Vũ  thể  yên . Cô  về phía Hoắc Dữ Sâm cầu cứu.
Hoắc Dữ Sâm  mối quan hệ giữa Hoắc Vũ và Khương Dư Khanh    gì. Cô   thẳng với  từ lâu  rằng Khương Dư Khanh là  cô  ghét.
Cô  dám   hỏi gì thêm. Cô sợ càng  càng dễ  sai.
 Hoắc Dữ Sâm  thể hỏi.
Hoắc Dữ Sâm nhận  Hoắc Vũ đang tìm kiếm sự giúp đỡ. Anh chậm rãi liếc  Hoắc Viễn và Khương Dư Khanh,  hỏi với vẻ thờ ơ.
- Bố, bố  định giới thiệu khách của bố ?
Hoắc Viễn xua tay, vẻ mặt nghiêm nghị  chút cảm xúc.
- Chuyện  bố sẽ  . Ăn  .
Hoắc Vũ cảm thấy như  đang ăn sáp ong suốt bữa tối.
Cách đây  lâu, cô  đăng một bài Weibo khoe bữa tối ấm cúng tại nhà. Chỉ trong chốc lát, cô  nhận   nhiều lượt thích và bình luận tích cực.
Trong phần bình luận,   nhiều  gọi cô là "tiểu công chúa", thậm chí   còn ngưỡng mộ cuộc sống hạnh phúc của cô.
  lâu  khi cô đăng ảnh, Khương Dư Khanh  đến biệt thự nhà họ Hoắc, xâm nhập  thế giới của cô một cách đầy xâm phạm.
Nhìn thấy Khương Dư Khanh và Hoắc Viễn xuất hiện cùng , Hoắc Vũ cảm thấy  lo lắng.
Tuy nhiên, cô  hề biểu lộ một chút lo lắng nào  khuôn mặt.
Cô  chỉ  che giấu cảm xúc mà còn  mỉm  như thể   chuyện gì xảy .
Ăn xong cơm, cô mệt mỏi rã rời.
Ăn xong, Hoắc Viễn lấy khăn ăn  bàn lau miệng   với Hoắc Dữ Sâm.
- Lát nữa con đến thư phòng nhé. Bố  chuyện   với con.
Nói xong, Hoắc Viễn  Hoắc Vũ, dừng  một chút  .
- A Vũ, lát nữa dẫn Tiểu Khanh  dạo một vòng nhé. Nhà mới sửa sang . Trong thư phòng  kệ sách mới, tầng ba bỏ hoang  hồ bơi trong nhà mới. Con cũng dẫn con bé  tham quan những nơi  nhé.
Tay Hoắc Vũ gần như nắm chặt .
- Được.
Hoắc Viễn   thư phòng .
Hoắc Dữ Sâm lau tay sạch sẽ  từ từ  dậy.
Anh đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của Hoắc Vũ.
- Nếu cần gì thì cứ bảo  hoặc dì Trương.
Hoắc Vũ đáp khẽ  giả vờ như   chuyện gì xảy . Cô đùa giỡn đẩy Hoắc Dữ Sâm,    nũng nịu.
- Nhanh lên  ơi. Đừng để bố  đợi.
- Được.
Khi Hoắc Viễn và Hoắc Dữ Sâm rời , trong phòng khách đột nhiên chỉ còn  Hoắc Vũ và Khương Dư Khanh.
Khương Dư Khanh khoanh tay, nở nụ  khinh khỉnh.
Nhận  Hoắc Vũ đang   chằm chằm, cô nhếch mép  lạnh lùng, .
- Dẫn   xem.