Ban đầu Hoắc Viễn   với Khương Dư Khanh rằng cô  nên gọi ông là bố  mặt Hoắc Vũ.
Vì ông  cho Hoắc Vũ một  thời gian đệm để cô  thể từ từ chấp nhận sự thật .
Bởi vì dù  đó là ai,  đầu tiên      là con ruột của gia đình, mà chỉ là đứa trẻ   khác bắt , sẽ  khó chấp nhận.  ông  ngờ rằng Khương Dư Khanh  trực tiếp  với Hoắc Vũ chuyện .
Hoắc Viễn cũng cảm thấy áy náy một lúc. Ông liếc  Hoắc Vũ với vẻ mặt kinh ngạc.
- A Vũ...
Mắt Hoắc Vũ  ngấn lệ,  ngờ những điều  lo lắng cuối cùng  trở thành sự thật. Cuối cùng thì Khương Dư Khanh cũng  trở về nhà họ Hoắc.
Cô  cố gắng ngăn cản chuyện  hoặc trì hoãn nó, nhưng sự thật cho cô  rằng cô bất lực.
Giờ đây, Khương Dư Khanh  trở về nhà họ Hoắc, nhưng còn cô thì ? Liệu cô  trở về đúng vị trí của  ? Suy cho cùng, cô  bao giờ là Hoắc Vũ, mà là Khương Vũ!
Cuối cùng, liệu cô  còn kết cục như kiếp  ?
Bị Khương Dư Khanh hãm hại,  bọn buôn  đưa đến vùng sâu vùng xa,  cuối cùng  ép gả cho một kẻ ngốc?
Hoắc Vũ chìm trong nỗi sợ hãi tột độ, nhưng cô  cố gắng tỏ  kinh ngạc vì tin tức    mới mẻ với .
- Bố ơi, những gì cô    thật ?
Tuy Hoắc Viễn cảm thấy tàn nhẫn, nhưng khi nghĩ đến món nợ của  với Khương Dư Khanh, ông vẫn nghiêm túc gật đầu. Tuy nhiên, Hoắc Viễn lập tức  tiếp.
- A Vũ, tuy con   con ruột của bố, nhưng con vẫn  thể là con đỡ đầu hoặc con nuôi của bố.
  cách giữa con ruột và vai trò con đỡ đầu hoặc con nuôi mà ông đề xuất vẫn quá lớn.
Tuy chỉ khác  một chữ, nhưng cách đối xử giữa hai   khác biệt  lớn.
Nghe xong lời Hoắc Viễn, ánh mắt Khương Dư Khanh lóe lên vẻ khó chịu.
Làm tiểu thư Hoắc thật là vinh quang.
Đây vốn là cuộc đời của cô! Dòng m.á.u nhà họ Hoắc đang chảy trong huyết quản cô. Cô mới là tiểu thư Hoắc đích thực!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-175.html.]
Tất cả những gì Hoắc Vũ hiện tại  đáng lẽ  thuộc về cô, nhưng cuộc đời vốn thuộc về cô   Hoắc Vũ cướp mất trọn vẹn 18 năm.
  ý tứ của Hoắc Viễn lúc , rõ ràng ông  Hoắc Vũ tiếp tục ở  nhà họ Hoắc.
Hai tay Khương Dư Khanh  gầm bàn  khỏi siết chặt thành nắm đấm.
Hoắc Vũ lúc  thậm chí còn  đủ sức để . Sắc mặt cô tái nhợt, nước mắt lưng tròng, run rẩy đến mức  thể phản ứng .
Hoắc Dữ Sâm bước tới ôm cô, để cô dựa   ,  đỡ lấy  bộ cơ thể cô.
Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Hoắc Vũ, Hoắc Dữ Sâm  nhịn , nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Về  phận thật sự của Hoắc Vũ, sớm muộn gì họ cũng   cho cô .
Sớm muộn gì cô cũng      con của nhà họ Hoắc.
Đau đớn lâu dài  bằng đau đớn thoáng qua. Giống như bóc băng cá nhân, Khương Dư Khanh trực tiếp  ,  lẽ cũng là chuyện .
Ít nhất Hoắc Vũ cũng  chuyện  sớm hơn và  thể quen dần.
Hoắc Dữ Sâm ôm chặt Hoắc Vũ  cùng cô trở về phòng.
Sau khi Hoắc Vũ trở về phòng,  xuống giường, cô vẫn còn  choáng váng, dường như  thể tin  tình cảnh hiện tại của .
Khi Hoắc Dữ Sâm  xuống bên cạnh,  đưa tay , nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ siết chặt.
- Đừng nghĩ nhiều quá. Mọi thứ vẫn sẽ như  thôi. Sẽ   gì  đổi.
Nghe xong lời Hoắc Dữ Sâm, Hoắc Vũ mới  hồn, vẻ mặt buồn bã và tuyệt vọng.
- Anh hai, liệu  chuyện  thể như   ?
Cuộc sống    thực sự vẫn như  ?
Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt và bất lực của Hoắc Vũ, lòng Hoắc Dữ Sâm chùng xuống. Anh  nghiêng  ôm cô  lòng. Tay  đặt lên gáy cô, kéo cô  lòng. Má ấm áp áp chặt  tóc cô,  hứa từng chữ một.
- Đương nhiên  thể như .