Cô vẫn sẽ là tiểu công chúa  nhà họ Hoắc cưng chiều, lớn lên trong hạnh phúc.
Tuy  Hoắc Dữ Sâm an ủi, Hoắc Vũ vẫn bất an.
Cô cũng  trải qua vụ t.a.i n.ạ.n xe  kinh hoàng ở kiếp .
Kiếp , Khương Dư Khanh trở về nhà họ Hoắc, kiếp , cô  cũng trở về nhà họ Hoắc với thái độ áp đặt.
Kiếp , Hoắc Viễn vô cùng bao dung với Khương Dư Khanh. Ông đồng ý  yêu cầu của cô , bao gồm cả việc để Hoắc Vũ rời khỏi nhà họ Hoắc và trở về nhà họ Khương. Kiếp , Hoắc Viễn  nhận  rõ ràng tình cảm của  dành cho Khương Dư Khanh.
Sự việc  nối tiếp sự việc khác.
Hình như những gì xảy  ở kiếp  cũng  xảy  ở kiếp .
Vì , Hoắc Vũ  chút tự ti trong một thời gian dài.
Liệu cô  thực sự tránh  kết cục của kiếp  ?
Nghĩ đến kết cục bi t.h.ả.m của kiếp , Hoắc Vũ  khỏi run rẩy  ngừng. Cô cố kìm nén nước mắt  lâu, nhưng cuối cùng chúng cũng lăn dài  má.
Hoắc Vũ đưa tay , nắm chặt gấu áo Hoắc Dữ Sâm, vùi mặt  n.g.ự.c . Giọng  nghẹn ngào. Cô khẽ run lên, giọng cầu xin tha thiết.
- Anh ơi, giờ em chỉ còn  thôi. Xin , đừng rời xa em,  ?
Những giọt nước mắt nóng hổi lập tức thấm đẫm lớp áo che n.g.ự.c Hoắc Dữ Sâm.
Hoắc Dữ Sâm cảm thấy như  thiêu đốt bởi nước mắt, lòng đau như cắt. Đã bao giờ  thấy Hoắc Vũ bất an và buồn bã như  ?
Cô nên vui vẻ và phấn khởi mới . Không  như thế .
Hoắc Dữ Sâm nhắm chặt mắt, cổ họng khẽ khàng, chậm rãi nhưng rõ ràng  một chữ.
- Được.
Hoắc Vũ  trong vòng tay Hoắc Dữ Sâm    vì mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-176.html.]
Sau khi Hoắc Dữ Sâm nhận  cô  ngủ,  nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Anh đắp chăn hồng cho cô và ấn chăn xuống  cằm cô.
Tấm ga trải giường màu hồng khiến khuôn mặt cô càng thêm nhợt nhạt.
Mái tóc đen dày của cô xõa  như rong biển khắp giường. Lông mi cô dày và đen nhánh. Làn da mỏng manh đến mức chỉ cần một cái véo nhẹ cũng  thể  tổn thương, môi cô đỏ bừng, chỉ cần  đó thôi cũng trông cô như một nàng công chúa ngủ trong rừng.
 nếu nàng công chúa ngủ trong rừng   lý do gì để cau mày trong giấc ngủ, thì trông cô sẽ còn tuyệt vời hơn nữa.
Ngay cả trong giấc ngủ, Hoắc Vũ vẫn còn đọng nước mắt ở khóe mắt, như thể cô đang mơ thấy điều gì đó khủng khiếp. Lông mày cô nhíu , toát lên vẻ như vẫn đang .
Mắt Hoắc Dữ Sâm nặng trĩu. Anh khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt  khuôn mặt cô, từng chút một.
Nước mắt cô mặn chát.
Nó khiến cả trái tim  như  ngâm trong nước muối.
Cuối cùng,  đặt lên trán cô vài nụ hôn dịu dàng.
Nụ hôn của  nhẹ nhàng và  êm dịu.
Trong giấc ngủ, Hoắc Vũ dường như  xoa dịu, đôi lông mày nhíu  cuối cùng cũng từ từ giãn .
Sáng hôm , khi Hoắc Vũ tỉnh dậy, cô mới nhận     ngủ mà  đ.á.n.h răng rửa mặt. Thậm chí cô còn   quần áo.
Hốc mắt cô  đau, bởi vì đêm qua cô   quá lâu, nên lúc  mắt cô khó mở.
Hoắc Vũ dụi mắt   đồng hồ. Đã tám giờ sáng , cô cũng   tối qua Hoắc Dữ Sâm  rời  lúc nào.
Hoắc Vũ  định  dậy, nhưng đúng lúc , cô chợt nhận  dấu vết còn sót  cho thấy    bên mép giường đêm qua.
Dấu vết quá rõ ràng, và cô bất giác đặt tay lên đó.
Thật ngạc nhiên, vẫn còn một chút  ấm từ chỗ đó.
Nói cách khác,   đây  rời  cách đây  lâu.