Ngoại hình của  trai trẻ tên A Huy   tệ, nhưng trông  quá u ám, điều  ảnh hưởng tiêu cực đến ngoại hình của .
Cảm nhận  ánh mắt của Hoắc Vũ,  đưa tay  và tự giới thiệu.
- Chào em,  tên là Hướng Huy.
Hướng Huy.
A Huy  mặt cô chính là A Huy đó!
Hoắc Vũ  bàn tay đối phương đưa , vô thức lùi  một bước.
Nhận  động tĩnh của Hoắc Vũ, Hướng Huy  toe toét.
- Em ơi, đừng sợ. Anh chỉ  kết bạn thôi. - Nói xong,  tiến  gần Hoắc Vũ hai bước.
Hoắc Vũ vô cùng phản đối A Huy  trong lòng.
Bởi vì cô   là đồng phạm của Hoắc Dư Khanh ở kiếp , là đao phủ tàn nhẫn gây  t.h.ả.m kịch ban đầu, hơn nữa còn là một kẻ vô đạo đức.
Cô  ngờ lúc  Hoắc Dư Khanh   Hướng Huy .
Sau khi Hướng Huy đến gần, Hoắc Vũ mím chặt môi,  lùi  một bước.
  , khi lùi , cô  vô tình giẫm  chân  phía .
Ban đầu cô  nhận  tình hình. Trọng tâm cơ thể   định, suýt nữa thì ngã sang một bên.
Lúc ,  phía  đưa tay , giữ chặt eo cô, khẽ .
- Cẩn thận.
Hoắc Vũ vốn định gạt tay đang đặt  eo   ngay lập tức, nhưng  thấy giọng  trầm thấp quen thuộc , cô giật   đầu .
- Anh hai?
Hoắc Vũ  ngờ    lưng   chính là Hoắc Dữ Sâm,  đáng lẽ   nước ngoài!
Hoắc Dữ Sâm nheo mắt  cô thật sâu,  "ừm" một tiếng.
- Anh về  ? - Giọng Hoắc Vũ tràn đầy sự ngạc nhiên khó tin. Mấy ngày  Hoắc Dữ Sâm   công tác nước ngoài. Lịch trình ban đầu là một tuần, nhưng cô  ngờ   về  hai ngày.
- Chính xác.
Khi Hoắc Vũ  thấy Hoắc Dữ Sâm, mặt mũi và ánh mắt cô tràn đầy vẻ phấn khích.
Khác với Hoắc Vũ, khi Hoắc Dư Khanh thấy Hoắc Dữ Sâm trở về, một thoáng hoảng hốt hiện lên  mặt cô. Cô há hốc mồm, nhưng   nên lời. Cô nhất thời   nên  gì.
Phải mất một lúc cô mới nhớ   nên  gì,  khi lấy  bình tĩnh, cô mới gọi .
- Anh.
Sau khi chào hỏi, Hoắc Dư Khanh  đợi Hoắc Dữ Sâm lên tiếng mà trực tiếp bảo nhóm bạn về nhà.
Hoắc Dư Khanh  ngờ Hoắc Dữ Sâm  về sớm hơn dự định nhiều như ,   phá hỏng kế hoạch của cô.
Hơn chục  trong phòng khách  lượt rời . Trước khi rời , Hướng Huy  quên gửi cho Hoắc Vũ một nụ hôn gió.
Sau khi Hoắc Dữ Sâm  thấy nụ hôn gió , ánh mắt  tối sầm .
Sau khi tất cả   rời , phòng khách cuối cùng cũng trở  sự yên tĩnh vốn  như  khi bữa tiệc bắt đầu.
Tiếng động  rung chuyển cả bầu trời lúc đầu giờ  tắt hẳn.
 phòng khách thì bừa bộn.
Dưới đất đầy những chai rượu rỗng, đầu lọc t.h.u.ố.c lá và vỏ hạt dẻ.
Ghế sofa cũng bừa bộn, lấm tấm vết rượu đổ, bồ hóng và những vết cháy đen từ tàn thuốc.
Ánh mắt Hoắc Dữ Sâm chậm rãi quét qua phòng khách. Càng , lông mày  càng nhíu chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-183.html.]
Hoắc Dư Khanh thấy vẻ mặt Hoắc Dữ Sâm, trong lòng  chút lo lắng. Cô đưa tay lên che miệng, c.ắ.n môi .
- Anh...
Hoắc Dữ Sâm giơ tay lên, nhíu mày.
- Gọi   theo giờ đến dọn dẹp.
Giọng Hoắc Dư Khanh nhỏ như muỗi.
- Vâng, .
Hoắc Dữ Sâm   gì nữa, nắm tay Hoắc Vũ  lên tầng hai.
Sau khi trở về phòng, Hoắc Vũ hưng phấn hỏi.
- Anh hai,   về sớm ? Công việc của  xong ?
Hoắc Dữ Sâm  .
- Anh về sớm vì lo cho em.
Nghe xong câu trả lời của Hoắc Dữ Sâm, tim Hoắc Vũ  run.
Cô  khiến  lo lắng, buộc   về Trung Quốc sớm.
Hoắc Vũ bảo Hoắc Dữ Sâm  xuống giường, ân cần hỏi.
- Anh  xa  mệt ?
- Không mệt.
Hoắc Vũ  tin là   mệt. Chuyến công tác của Hoắc Dữ Sâm cách Trung Quốc  xa, bay  bay về mất gần một ngày. Anh chỉ   hai ngày, tức là trong hai ngày ,   dành một nửa thời gian  trời.
Nghĩ , Hoắc Vũ cảm thấy  lo lắng cho sự căng thẳng của Hoắc Dữ Sâm vì  chạy  chạy .
Cô   gì đó cho , nên  xung phong .
- Anh ơi, để em mát-xa cho  nhé!
Nói xong,  đợi Hoắc Dữ Sâm trả lời. Cô cởi giày gọn gàng, bước lên giường, nửa quỳ phía  Hoắc Dữ Sâm.
Nhắc mới nhớ, kiếp  Hoắc Vũ cũng học  vài chiêu mát-xa. Lúc đó, cô chủ yếu tự mát-xa cho , nhưng  ngờ hôm nay   tác dụng.
Cô đưa tay , đặt lên đầu Hoắc Dữ Sâm, thử ấn nhẹ.
- Anh hai, em bắt đầu đây.
Nói xong, tay Hoắc Vũ bắt đầu xoa bóp từ bên  sang bên . Vừa xoa bóp, cô   quên hỏi ý kiến.
- Giờ thế nào ? Anh hai,   em ấn nhẹ hơn  mạnh hơn?
- ... Mạnh hơn.
Hoắc Vũ dùng thêm chút lực.
Tay cô ấn nhẹ đầu ,  hai  mát-xa, cô bắt đầu dừng  ở thái dương.
Ngón giữa của cô xoay tròn, mạnh mẽ và dứt khoát  thái dương  để giảm bớt sự mệt mỏi.
Sau khi Hoắc Vũ xoa bóp một lúc, cô liên tục hỏi.
- Anh Hai,  thấy thoải mái ?
"…"
- Anh Hai,  em  xem, bây giờ  thấy thoải mái ?
- Được.
“Được” nghĩa là thoải mái.