Sau khi Hoắc Dữ Sâm rời khỏi phòng, Hoắc Vũ thả lỏng    giường, áp mu bàn tay lên khuôn mặt nóng bừng.
Tim cô đập loạn xạ, đập nhanh như  nhảy  khỏi lồng n.g.ự.c ngay giây tiếp theo.
Câu    của   ý gì?
"Nếu em , tất cả  đầu của  đều  thể là của em." là ?
Hoắc Vũ phần nào hiểu , nhưng cô  dám nghĩ theo hướng đó. Cô sợ rằng chỉ là do  nghĩ quá nhiều.
Trước khi  phận  bại lộ, cô  thể gần gũi  bao nhiêu tùy thích.  khi mối quan hệ tưởng chừng như  ngăn cách họ tan vỡ, cô bắt đầu sợ hãi việc    và mất  cùng một lúc.
Cuối cùng, cô chỉ là quá quan tâm đến .
Cô sợ rằng   đủ  với  và sợ hãi tương lai bất định.
Nghĩ đến Hướng Huy xuất hiện ban nãy và tương lai bất định, Hoắc Vũ bực bội lấy chăn che mặt.
Hoắc Vũ  cố gắng điều chỉnh tâm trạng và lên kế hoạch cho tương lai  khi  phận  bại lộ. Cuối cùng, cô quyết định đến thăm cha  ruột của chủ nhân ban đầu của cơ thể.
Tuy nhiên, Hoắc Vũ   với Hoắc Dữ Sâm về chuyện . Thay  đó, cô lái xe đến đường Phụ Tân, nơi hai vợ chồng thường tự  dọn dẹp.
Cô khá may mắn. Khi đến đường Phụ Tân, cô lập tức  thấy hai vợ chồng đang dọn dẹp ở đó như  .
Sau khi Hoắc Vũ xuống xe, cô chậm rãi bước về phía hai vợ chồng.
Hai  lớn tuổi dường như nhận   đang đến gần. Họ ngẩng đầu lên và thấy cô gái trẻ đang ngượng ngùng   mặt.
Mẹ Khương mỉm  ,  chào Hoắc Vũ.
- Tiểu thư, là cô! - Rõ ràng là bà nhớ Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ gật đầu tự giới thiệu.
- Cháu là Hoắc Vũ... Không, thực   là Khương Vũ mới đúng.
Vợ chồng họ Khương   Hoắc Vũ trông như thế nào, nên   thấy tên cô, họ liền bừng tỉnh.
Hoắc Vũ hít một  thật sâu, định gọi hai  là bố  thì  Khương  dịu dàng  .
- Tiểu thư,   chuyện   với cô. Về nhà  chúng  sẽ  chuyện .
Sau đó, hai vợ chồng thu dọn đồ nghề   .
Hoắc Vũ ngơ ngác  theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-185.html.]
Hoắc Vũ cũng  quên cách  Khương gọi . Dù  cô là Hoắc Vũ, bà vẫn gọi cô là tiểu thư.
Sao bà  giữ  cách với cô như ?
Có chuyện gì mà cô   ?
Nhà vợ chồng họ Khương chỉ cách  vài phút.
Khi đến cổng khu dân cư, Hoắc Vũ  thấy tên khu nhà và nhận  đó là một khu dân cư mới xây dựng năm nay.
Giá trung bình mỗi mét vuông là 30.000 nhân dân tệ.
Hai vợ chồng họ Khương sống ở đây ?
Cha Khương chủ động giải thích như thể ông  Hoắc Vũ đang bối rối.
- Anh trai cô  mua căn nhà  cho chúng .
Nhà của họ ở tầng ba,  lẽ là để tiện cho tuổi già.
Khi họ mở cửa, Hoắc Vũ  quan sát cách bài trí nhà cửa. Nhà cửa đơn giản, nhưng đầy đủ tiện nghi.
Mẹ Khương lấy cho Hoắc Vũ một đôi dép lê màu hồng và chào đón cô.
- Tiểu thư,  xuống ghế sofa  .
Đi dép lê xong, Hoắc Vũ  xuống ghế sofa. Cha Khương kéo hai chiếc ghế  và  xuống  mặt cô. Mẹ Khương rót cho Hoắc Vũ một cốc nước ấm   xuống cạnh cha Khương.
Nhìn dáng vẻ của hai   mặt, Hoắc Vũ  chút lo lắng.
- Hai    gì với cháu ...?
Hai vợ chồng họ Khương  . Mẹ Khương bắt đầu với vẻ mặt phức tạp.
- Thật , cô   con của chúng .
Tuy   Khương gọi  là "tiểu thư" nhưng Hoắc Vũ vẫn  khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Mẹ Khương nhấp một ngụm nước ấm  kể .
- Năm đó,   thêm ở một bệnh viện tư. Một buổi sáng, khi đang dọn dẹp phòng tắm,  đột nhiên  thấy tiếng  của một đứa bé. Tiếng  liên tục và  đáng thương. Lòng hiếu kỳ thôi thúc   tìm đứa bé, và  phát hiện  một đứa bé sơ sinh trong một cái buồng.
Mẹ Khương dừng  một chút   tiếp.
- Lúc đó con bé còn nhỏ xíu,  nhăn nheo.   vẫn thấy con bé xinh xắn lắm. Con bé mới sinh  lâu, nên  đưa con bé cho y tá nhi chăm sóc. Lúc đó,  và lão Khương nghĩ rằng gặp  con bé là định mệnh, vì đứa con duy nhất của chúng   mất.  nghĩ đứa bé  chắc hẳn là thiên thần nhỏ mà Thượng Đế phái xuống để an ủi chúng . Thế là chúng  quyết định nhận nuôi đứa bé.
Mẹ Khương  xong, phòng khách chìm  im lặng.