Vừa  thấy Hoắc Vũ, nụ  ấm áp lập tức hiện lên  mặt Tiểu Vương.
- Tiểu thư,  Hoắc đang đợi cô trong xe!
Hoắc Vũ sững sờ  lời  .
- Anh trai …   cũng ở đây ?
Tiểu Vương gật đầu lia lịa.
- Vâng,  Hoắc  ở đây cả đêm. Cô ơi, xuống xe .
Hoắc Vũ và Susan liếc  , Susan kêu lên.
- A Vũ,  em   chị thế? Anh Hoắc  ở đây ,  em nên qua đó  .
Hoắc Vũ gật đầu.
- Chị Susan,    em sẽ đãi chị bữa ăn khuya mà em còn nợ chị nhé.
- Được!
Hoắc Vũ xuống xe bảo mẫu  lên xe riêng của Hoắc Dữ Sâm.
Bên trong xe  bật đèn,  vẻ  tối.
Ánh sáng yếu ớt duy nhất trong xe là từ bên ngoài hắt .
 dù  thấy, Hoắc Vũ vẫn    cạnh  chính là Hoắc Dữ Sâm.
Sự hiện diện của  quá mạnh mẽ,  thể bỏ qua.
Khi Hoắc Vũ  thấy Tiểu Vương, cô hỏi bằng giọng  lạ tai.
- Anh ơi,  Tiểu Vương  lên xe?
Giọng  quyến rũ của Hoắc Dữ Sâm chậm rãi vang vọng trong xe.
- Cậu   đợi bên ngoài một lúc.
Hoắc Vũ đáp.
- Ồ.
Cô  tìm một tư thế thoải mái hơn để , nhưng ngay lúc đó, cô đột nhiên cảm thấy một cơ thể ấm áp tiến  gần.
Hương thơm tươi mát đặc trưng của Hoắc Dữ Sâm vuốt ve khuôn mặt cô.
Tiếp theo là một  thở xâm chiếm nồng nàn.
Hoắc Vũ chớp mắt.
- Anh?
Một tiếng  khúc khích phát  từ Hoắc Dữ Sâm. Lời khen của  khiến cô bất ngờ, nhưng    một cách  tự nhiên.
- Tối nay em thật .
Bộ váy đỏ rực  nổi bật làn da mịn màng như gel của cô. Sự tương phản mạnh mẽ giữa trắng và đỏ tạo nên ấn tượng thị giác mạnh mẽ, khiến cô trông vô cùng lộng lẫy.
Ánh mắt Hoắc Vũ cong lên vì nụ .
- Cảm ơn.
- Anh đến đây để  bài phát biểu nhận giải của em.
Hoắc Vũ khẽ “ừm” đáp .
Khi cô  bài phát biểu nhận giải, cô thực sự  tận tâm và chân thành, nhưng    Hoắc Dữ Sâm nhắc đến, cô  thấy  ngượng ngùng.
Dù  thì, trong bài phát biểu đó cũng  một đoạn cô đặc biệt ca ngợi .
Đoạn văn  cũng  một  phương tiện truyền thông hiểu lầm là lời tỏ tình của cô.
Hoắc Dữ Sâm chậm rãi đặt tay  gáy Hoắc Vũ,  cô  khúc khích.
- Nhắc mới nhớ,  cũng  cảm ơn em.
Tiếng  của  kết thúc bằng một nốt cao,  phần trầm thấp nhưng cũng  phần phấn khởi.
Nghe , Hoắc Vũ kêu lên kinh ngạc  lắp bắp.
- Anh Hai, …  cũng  cảm ơn em ?
 lúc , Hoắc Dữ Sâm tiến  gần cô hơn một chút. Hơi thở thơm tho của  càng lúc càng nồng nàn.
Mùi hương  lan tỏa khắp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-196.html.]
Nó lập tức bao trùm  bộ cơ thể Hoắc Vũ.
Hoắc Dữ Sâm mỉm  .
- Ừ.
Không gian chật hẹp bên trong xe lúc  giống hệt như  gian tối tăm của thang máy hôm qua.
Chỉ  một tia sáng le lói từ bên ngoài lọt .
 đêm nay vẫn  chút khác biệt so với đêm qua.
Đêm qua, ngoài hai  , trong thang máy còn  vài hành khách khác.
 giờ, trong xe chỉ  hai .
Chỉ   và cô.
Hoắc Vũ ngước mắt lên, cố gắng  rõ đôi mắt của Hoắc Dữ Sâm trong bóng tối.
Sâu thẳm, tập trung, nghiêm túc.
Hoắc Vũ suýt nữa quên cả thở.
Mắt cô mở to,   đôi mắt đào hoa quyến rũ vô cùng .
Sâu thẳm trong đôi mắt , những vì  như lấp lánh, mê hoặc cô.
Một lúc , Hoắc Vũ mới phản ứng , thản nhiên hỏi.
- Anh Hai,   cảm ơn em điều gì?
Hoắc Dữ Sâm  khẽ.
Anh ghé sát  tai Hoắc Vũ,  từng chữ một.
- Anh  cảm ơn em  xuất hiện trong cuộc đời .
- Cảm ơn em  đến gần trái tim .
- Cảm ơn em  lấp đầy cuộc đời .
Ban đầu, Hoắc Vũ cảm thấy khá xúc động.
Anh  rằng    ơn vì cô  xuất hiện trong cuộc đời .
 dần dần, cô cảm thấy  điều gì đó  .
Hai câu cuối của  mang một chút gì đó mơ hồ.
Ý  là gì khi  cô  đến gần trái tim ?
Ý  là khi  cô  lấp đầy cuộc sống của ?
Hai câu cuối… liệu chúng  đúng như những gì cô nghĩ ?
Khi khả năng đó hiện lên trong đầu Hoắc Vũ, nhiệt độ  mặt cô dần nóng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.
- A Vũ, ...
Hoắc Dữ Sâm   gì đó, nhưng đúng lúc , cửa sổ xe  gõ vài tiếng,  bên ngoài hét lớn.
- Này, ,  ai ở trong đó ? Nhanh lái xe . Anh đang chắn đường, những chiếc xe khác  thể qua !
Vừa dứt lời, Tiểu Vương    ghế lái, ngượng ngùng .
- Anh Hoắc, bên ngoài kẹt xe... ...
Hoắc Dữ Sâm chậm rãi lùi . Anh dùng tay nhéo lông mày, giọng   chút vui mừng  tức giận.
- Lái xe .
Tiểu Vương  thẳng về phía .
- Vâng! Anh Hoắc!
Phải đến khi  thở của Hoắc Dữ Sâm dần tắt, nhịp tim của Hoắc Vũ mới dần trở  bình thường.
Vừa      gì?
Đáng tiếc, lời    ngoài xe ngắt lời.
Hoắc Vũ cố gắng bình tĩnh  một chút  .
- Anh hai,  đưa em đến trường nhé. Em ở  trường.
Hoắc Dữ Sâm  cô, khẽ khàng .
- Được , đợi  đưa em về.