Hoắc Vũ vẫn  trong danh sách tìm kiếm hot trong vài ngày,  khi độ nổi tiếng của cô dần giảm sút.
Hôm nay là ngày thứ tư  lễ trao giải Kim Ngưu, và Hoắc Vũ  kết thúc buổi học đầu tiên  buổi sáng. Vừa tan học, cô  bước  khỏi lớp thì một  đàn ông trung niên  hơn 60 tuổi, mặc quân phục bước về phía cô.
Dáng  của  đàn ông thẳng tắp, bước  nhẹ nhàng như gió. Năm tháng  để  những dấu ấn sâu đậm  khuôn mặt ông, nhưng đồng thời cũng mang đến cho ông một vẻ quyến rũ vô song. Trông ông cũng trạc tuổi Hoắc Viễn, nhưng  lẽ vì nghề nghiệp, trông ông nghiêm nghị hơn Hoắc Viễn, toát  một khí chất c.h.ế.t chóc.
Hoắc Vũ lục lọi trí nhớ nhiều  nhưng  thể nhớ  bất kỳ thông tin nào về   chặn đường . Nghĩ rằng ông   hiểu lầm, cô mỉm  hiền hậu và .
- Xin , ông  thể cho  xin đường  ?
Người đàn ông trung niên  cô chằm chằm. Ông  tránh  mà thận trọng hỏi.
- Cháu là Hoắc Vũ  ?
Một chiến binh kiên cường, sắt đá như  giờ đây  cẩn thận hỏi han cô, khiến  khí giữa hai   chút ngượng ngùng.  dù lúc  Hoắc Vũ thấy  buồn , cô cũng  thể  nổi.
Bởi vì cô  thấy vẻ mong đợi và nghiêm nghị trong mắt  đàn ông.
Hoắc Vũ gật đầu.
- Vâng,  là Hoắc Vũ.
Khi  cô trả lời,  đàn ông trung niên nở một nụ . Nụ    dịu  đường nét sắc bén như lưỡi d.a.o của ông, và với một nụ  dịu dàng trong mắt, ông .
-  là Cố Minh Khải.  đến đây để  chuyện với cháu.
Sợ Hoắc Vũ hiểu lầm, ông vội vàng  thêm.
- Nói về sự nghiệp của cháu.
Hoắc Vũ sửng sốt.
Tuy  từng gặp mặt, nhưng cô  từng  đến tên ông .
Lý do  gì khác chính là vì tên tuổi của ông  quá nổi tiếng.
Cố Minh Khải là một trong 25 đô đốc tại ngũ, tư lệnh Không quân, và là một quân nhân xuất sắc, đạt  vô  chiến công hiển hách.
Ông đến để  chuyện với cô về sự nghiệp của cô ?
Hoắc Vũ đáp  chút do dự.
- Được.
Vừa vặn là giờ ăn trưa, Hoắc Vũ và Cố Minh Khải tìm một quán ăn nhỏ yên tĩnh gần trường học, chuẩn   ăn  trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-197.html.]
Bà chủ quán ăn nhỏ mang thực đơn đến cho họ, Hoắc Vũ đẩy cho Cố Minh Khải. Cố Minh Khải lập tức đẩy , .
- Cháu cứ gọi món . Cứ gọi món cháu thích là .
Hoắc Vũ vô thức hỏi.
- Còn ông thì ?
Cố Minh Khải , ánh mắt  ánh lên nụ .
-   kén chọn.  thích món nào cũng .
Hoắc Vũ "ừm" một tiếng  gọi vài món ăn nhà    lòng dân chúng.
Trong lúc chờ món, Cố Minh Khải cứ  Hoắc Vũ.
Vẻ  thanh tú, đôi mắt trong veo và khí chất xuất chúng của cô cho thấy những năm  nhà họ Hoắc  nuôi dạy cô  . Ông mỉm  nhẹ nhõm xen lẫn chút tiếc nuối  chậm rãi .
- Chắc hẳn cháu  tò mò tại  hôm nay   đến gặp cháu?
Hoắc Vũ ngẩng mặt lên, im lặng chờ đợi câu  tiếp theo của ông.
Cố Minh Khải trầm ngâm một lúc  mới cẩn thận .
- Thật , ông là ông ngoại của cháu.
- Ông ngoại?
Hoắc Vũ quả thực  cố gắng đoán  phận của Cố Minh Khải trong lòng, nhưng cô  ngờ rằng   mặt   tự nhận là ông ngoại của .
Cố Minh Khải  hề ngạc nhiên  vẻ kinh ngạc và nghi ngờ của Hoắc Vũ. Ông gật đầu và mỉm  lặp .
-  , ông là ông ngoại ruột của cháu.
Hoắc Vũ  hề nghi ngờ lời  của ông. Với địa vị và quyền lực hiện tại, chắc hẳn ông  xác nhận mối quan hệ giữa cô và nhà họ Cố từ  lâu  khi đến tìm cô.
Hoắc Vũ cụp mắt, nhàn nhạt .
- Tìm   , ông   gì?
Mười tám năm , bọn họ  chọn bỏ rơi cô,  tại  bây giờ  tìm đến cô?
Cố Minh Khải  Hoắc Vũ  oán hận việc cô  bỏ rơi lúc . Nếu ngay từ đầu Cố Vi  bỏ rơi đứa trẻ , thì     xảy  chuyện đổi con, và cô cũng    chịu đựng nhiều lời đồn thổi vô căn cứ và lời bàn tán ác ý như .
Trước đó, chuyện cô sinh    tung lên mạng. Tuy  đó   dập tắt, nhưng cuối cùng vẫn gây  cho cô  ít tổn thương. Tuy nhiên, Cố Minh Khải   ơn cơn bão . Nếu   vì cơn bão  mạng,  lẽ ông   phát hiện  Hoắc Vũ là hậu duệ của nhà họ Cố.