Cuộc gọi của Hoắc Dữ Sâm đến  nhanh.
Ngay khi Hoắc Vũ nhấc máy, giọng Hoắc Dữ Sâm lập tức vang lên từ đầu dây bên .
- Ngày mai em định  gì?
Hoắc Vũ mím môi, chỉ  vắn tắt những gì  xảy  hôm nay. Thực , cô chỉ tóm tắt  những gì  xảy  trong ngày chỉ trong một hai câu,  rằng cô  tìm  gia đình thực sự của , cũng  trở về nhà họ Cố cùng ông ngoại, gặp gỡ  nhiều  .
- Anh ơi, ngày mai em sẽ  thăm .
Hoắc Dữ Sâm im lặng vài giây ở đầu dây bên   hỏi.
- Ở viện dưỡng lão nào?
Hoắc Vũ  cho   tên viện dưỡng lão. Hai  trò chuyện  mật một lúc  cúp máy.
Hoắc Vũ   giường, suy nghĩ một lúc. Hiện tại, dường như trở về nhà là quyết định đúng đắn nhất, bởi vì gia đình thực sự của cô  thể cho cô sự che chở và chăm sóc cần thiết.
Tuy nhiên, cô vẫn băn khoăn   cuộc gặp với  ngày mai sẽ diễn  thế nào.
Hoắc Vũ suy nghĩ một lúc  cảm thấy đau đầu, nên quyết định  nghĩ nữa.
Sáng hôm , Hoắc Vũ dậy sớm. Khi cô xuống lầu, Cố Ngôn và Cố Trì  ở đó. Những  khác như mợ,  của cô  về nhà. Những  ở  nhà họ Cố thường sẽ chăm sóc hai  lớn tuổi, và thỉnh thoảng  vài đứa con của họ cũng sẽ ở  qua đêm.
Lần , Cố Ngôn và Cố Trì ở  nhà họ Cố vì Hoắc Vũ.
Nhìn thấy Hoắc Vũ, đôi mắt như hồ ly của Cố Ngôn cong lên, nụ  tươi như hoa.
- Em họ, đến ăn sáng .
Sau khi tiếp xúc với họ hôm qua, Hoắc Vũ   chút hiểu  về Cố Ngôn và Cố Trì.
Anh họ cả của cô là một  hiền lành, tính tình ấm áp.
Anh họ thứ hai của cô là  thẳng thắn,  thích chơi . Anh   dễ gần.
Hoắc Vũ   bàn ăn và dùng bữa sáng đầu tiên cùng gia đình mới quen.
Sau bữa sáng, họ chuẩn  lên đường đến viện dưỡng lão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-200.html.]
Hoắc Vũ  định  ngoài thì bà ngoại gọi . Bà c.ắ.n môi như   gì đó với Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ  bà ngoại  chuyện   nên từ từ dừng .
Bà ngoại thở dài, nghiêm túc .
- Cháu , bà  cháu  vất vả, nhưng  cháu cũng  dễ dàng gì. Bà hy vọng lát nữa gặp  , cháu  thể kiên nhẫn với bà  hơn một chút.
Hoắc Vũ nghĩ đến những thông tin mà Cố Minh Khải  tiết lộ khi nhắc đến Cố Vi, cô gật đầu và đáp.
- Cháu hiểu , bà ạ.
Một thoáng nhẹ nhõm hiện lên  khuôn mặt bà.
- Thật là một đứa trẻ ngoan.
Hoắc Vũ  cảm thấy gì khi ở  xe, nhưng  khi đến viện dưỡng lão, cảm xúc của cô bỗng chốc trở nên phức tạp một cách khó hiểu.
Kiếp , nguyên chủ  tham gia  giới giải trí, nên  khi  phận  bại lộ, cô cũng  gây  quá nhiều ồn ào  mạng. Dĩ nhiên, nhà họ Cố   về cô qua mạng, mặc dù họ  tìm   nguyên chủ một cách thuận lợi bằng nhiều cách khác.
Nếu Cố Vi  bỏ rơi nguyên chủ, kiếp  cô    chịu cảnh khốn khổ như . Tiếc là  đời  chẳng  chữ "giá như" nào cả.
Hoắc Vũ thực  cũng chẳng  mấy thù hận  oán hận đối với Cố Vi. Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một   đường đến. Cô chỉ nghĩ rằng  lẽ hôm qua   quá coi thường. Cô  oán hận Cố Vi, nhưng điều đó   nghĩa là nguyên chủ cũng sẽ . Tiếc là  mà họ nợ   còn nữa.
Giờ cô là Hoắc Vũ. Đó là lý do tại  cô  thể nhanh chóng chấp nhận thiện chí của nhà họ Cố. Không vì lý do nào khác, chỉ vì đây là lựa chọn  lợi nhất cho cô lúc .
Hoắc Vũ     đổi suy nghĩ  khi bước  viện dưỡng lão. Cô nghĩ   thể bình tĩnh ứng phó với bất kỳ tình huống nào sắp tới.   khi  Cố Ngôn và Cố Trì dẫn đến chỗ Cố Vi, cô vẫn cảm thấy  mất phương hướng.
Cô cứ nghĩ Cố Vi chỉ đang trong tình trạng tinh thần   như Cố Minh Khải  . Cô  ngờ Cố Vi  chỉ  tâm thần mà còn gần như phát điên.
Bà  một   ghế đẩu, tay cầm một bông hoa giấy. Trông bà thật ngốc nghếch; đôi mắt đờ đẫn như đang chìm đắm trong thế giới riêng của ,    nhận  sự xuất hiện của họ.
Hoắc Vũ ,  chút khó tin.
- Bà ... bà  là  em ?
Cố Ngôn khẳng định một tiếng.
- Ừm.