Hoắc Dữ Sâm đột nhiên mỉm  với cô. Nụ  của  như một tia nắng ấm áp giữa đêm tuyết rơi, nó lập tức thắp sáng trái tim Hoắc Vũ.
Anh như tia sáng duy nhất le lói trong đêm tuyết lạnh lẽo .
Hoắc Dữ Sâm 
- Đêm Giáng sinh vui vẻ.
Vừa kịp lúc  chúc cô một "Đêm Giáng sinh vui vẻ", đồng hồ  điểm mười hai giờ.
Đêm Giáng sinh  mới trôi qua.
Giờ  là Giáng sinh.
Hoắc Dữ Sâm cao hơn Hoắc Vũ  nhiều, nên khi  cô,   cúi xuống. Anh mỉm  từ đáy mắt, .
- Em   đón Giáng sinh cùng  ?
Hoắc Vũ sững , sững sờ   nên lời  lời đề nghị đột ngột của .
Hoắc Dữ Sâm  hỏi cô   đón Giáng sinh cùng  !
Đây là một cú sốc lớn đối với cô, bởi cô  bao giờ nghĩ rằng điều  sẽ xảy .
- Hử? Không ?
- Không! Em ! Em ! - Hoắc Vũ cuối cùng cũng lấy  bình tĩnh  cú sốc ban đầu và vội vàng gật đầu.
Làm  cô  thể từ chối chứ?! Đây chính là cơ hội  để cô hòa hợp với !
Cơ hội như thế   lẽ sẽ  bao giờ đến nữa.
Có lẽ là do ánh đèn đường quá ấm, hoặc  lẽ là do màn đêm quá dịu dàng, nhưng ánh mắt của Hoắc Dữ Sâm dường như ấm áp hơn bình thường  nhiều.
Hoắc Vũ  choáng váng.
Trận tuyết rơi đầu tiên trong năm  mang  may mắn cho cô.
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn một chút.
Tài xế Tiểu Vương   lấy xe, nhưng   vẫn  đến. Mùa đông ở đây đặc biệt lạnh. Sau một trận tuyết rơi nhẹ, nhiệt độ sẽ giảm xuống hai độ, khiến  thở của   trở nên trắng xóa.
Lúc  Hoắc Vũ  lạnh đến mức cô  nhảy lò cò khắp nơi để giữ ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-58.html.]
Khi  trai trẻ phụ trách lễ tân khách sạn thấy Hoắc Vũ nhảy nhót khắp nơi để giữ ấm,    khỏi tiến đến và mời họ ở  sảnh ấm áp cho đến khi xe đến.
 Hoắc Vũ thẳng thừng từ chối lời đề nghị của  . Cô   ngắm tuyết rơi đầu năm qua cửa sổ khách sạn.
Sau khi  trai trẻ trở về khách sạn, Hoắc Vũ  khỏi xoa xoa hai tay cho ấm. Mũi cô đỏ bừng vì gió, cô đáng thương  Hoắc Dữ Sâm và .
- Anh ơi, lạnh quá.
Hoắc Dữ Sâm đáp  bằng một tiếng "ừm", nhưng   thuyết phục cô ở  khách sạn để sưởi ấm. Thay vì , Hoắc Dữ Sâm thích dùng hành động để thể hiện bản  hơn.
Ví dụ,  khi Hoắc Vũ  với  rằng cô lạnh, Hoắc Dữ Sâm rút tay từ túi áo khoác  và nhẹ nhàng che đôi tai lạnh lẽo của Hoắc Vũ bằng đôi tay ấm áp của .
Đôi tai đỏ ửng của Hoắc Vũ ngay lập tức  bao phủ bởi  ấm.
Đôi tay ấm áp của  chặn luồng gió lạnh thổi  tai cô. Cảm giác như mùa xuân đang tràn ngập trong lòng bàn tay Hoắc Dữ Sâm.
Giờ tai cô  ấm lên,   cô dường như cũng ấm hơn  nhiều.
Hoắc Vũ chớp mắt. Cô  cảm ơn , nhưng đầu óc cô lúc  trống rỗng. Cô     gì, nên với vẻ mặt ngơ ngác, cô .
- Anh ơi,  thật là một  .
Hoắc Dữ Sâm nhướn mày  lời khen của cô, nhưng   đáp . Anh im lặng chấp nhận lời khen của cô.
 lúc đó, Tiểu Vương lái chiếc Maybach đến  cửa khách sạn.
Hoắc Vũ lên xe,  thất vọng. Cô cảm thấy Tiểu Vương đến  sớm.
Giá mà   đến muộn hơn thì   mấy.
Như , cô  thể ở  với  trai thêm một lúc nữa.
Sau khi   ghế lái, Tiểu Vương liền xin  vì  đến muộn.
- Chủ tịch Hoắc,  xin .  gặp chút chuyện nhỏ ở bãi đỗ xe nên đến muộn.
- Mọi chuyện  giải quyết xong ?
- Vâng,  giải quyết xong.
- Tốt.
Trong xe, Hoắc Vũ bắt đầu cảm thấy  buồn ngủ vì  ấm trong xe. Không   bao lâu trôi qua, cô đang ngủ gật trong xe thì xe đột nhiên dừng .
Lò sưởi trong xe  tắt,  ấm trong xe cũng dần dần hạ xuống.