Con đường dù dài bao nhiêu,  cũng sẽ  điểm dừng, huống chi là một cuộc  bộ chỉ mất mười phút.
Hoắc Vũ  về phía biệt thự nhà họ Hoắc đang chậm rãi tiến đến. Cô chớp mắt, hỏi câu hỏi  chôn giấu bấy lâu.
- Anh ơi,    đối xử  với em như ?
- Hửm?
- Bởi vì... Anh ơi,  đối xử với  khác  lạnh lùng và thờ ơ.
Dù là với Monier, Mạc Trạch, thím Trương,  Tiểu Vương, Hoắc Dữ Sâm vẫn lạnh lùng xa cách như thường lệ. Anh như hoa  vách đá,  ai  thể đến gần.
 cô  thấy  mỉm  với cô  chỉ một  khi họ ở bên . Nụ  của  trong trẻo và rạng rỡ như vầng trăng tuyệt , và sự xa cách  càng khiến  thêm phần quyến rũ và bí ẩn.
Hoắc Dữ Sâm  , khẽ nhướn mày.
Có câu : Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Lừa dối  khác thật khó khăn, bởi vì đôi mắt luôn luôn   sự thật. Từ ánh mắt của Hoắc Vũ, Hoắc Dữ Sâm  cô  tiếp cận . Ngay từ ngày đầu tiên  trở về từ nước ngoài,   nhận  Hoắc Vũ  gần gũi và lấy lòng .
Dù , ánh mắt của cô vẫn trong sáng và thuần khiết. Không hề  ác ý. Ánh mắt cô trong trẻo đến mức   thể nào phớt lờ cô. Anh tin rằng  sẽ cảm thấy tội  nếu bỏ rơi cô khi cô chỉ  nhận  chút tình cảm từ  trai.
Anh  hề ghét bỏ  khó chịu khi cô cố gắng tiếp cận . Ngược ,  thấy tình huống  thật buồn  khi thấy cô cứ rụt rè tiến  gần  mỗi . Họ là  em ruột thịt, nên cô  cần  dè dặt như . Sự dè dặt của cô khiến  cảm thấy khá bất lực.
 cũng chẳng cần  giải thích tất cả những điều  với cô.
Hoắc Dữ Sâm im lặng, chỉ mỉm  đáp   bước  biệt thự.
Hoắc Vũ  hề cảm thấy khó chịu dù  nhận  lời giải thích từ . Ngược , cô cảm thấy điều  cũng dễ hiểu. Suy cho cùng, một  như Hoắc Dữ Sâm khó mà diễn đạt  cảm xúc của  một cách đàng hoàng.
Sau khi về nhà, Hoắc Vũ và Hoắc Dữ Sâm chúc  ngủ ngon  trở về phòng.
Vừa bước chân lên cầu thang, Hoắc Dữ Sâm đột nhiên bảo cô đợi.
- Anh? - Hoắc Vũ  bối rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-61.html.]
Hoắc Dữ Sâm trầm ngâm một lúc  .
- Mạc Trạch là  gây ảnh hưởng  đến em, nếu  thể thì tránh xa  .
Hoắc Vũ sững sờ  lời  của .
Có lẽ là do hôm nay Mạc Trạch  đích  đưa cô đến nhà đấu giá, khiến Hoắc Dữ Sâm nghĩ rằng họ là bạn bè. Có lẽ vì  mà  đột nhiên khuyên cô như .
Hoắc Vũ gật đầu, ngoan ngoãn đáp.
- Em hiểu , .
Hoắc Dữ Sâm ngạc nhiên khi thấy Hoắc Vũ đồng ý thẳng thừng như . Anh trầm ngâm một lúc  .
- Hắn    phù hợp với em. Sau  em sẽ tìm    hơn.
Hoắc Vũ nhận  lời  của  dường như  ẩn ý gì đó. Chẳng lẽ  tin rằng giữa cô và Mạc Trạch  chuyện gì đó ?
Tuy nhiên, suy đoán của    là   căn cứ. Dù  thì, cô cũng mới gặp Mạc Trạch  đầu tiên khi  câu lạc bộ với Hoắc Dữ Sâm. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi gặp gỡ, Mạc Trạch  sẵn lòng đích  đưa cô đến nhà đấu giá hôm nay. Đối với  ngoài, điều  khá đáng ngờ, bởi vì cô và Mạc Trạch  quá quen  .
Hoắc Dữ Sâm  lẽ lo sợ cô sẽ chịu thiệt thòi trong tay Mạc Trạch. Mạc Trạch là một tay chơi, chỉ chơi với những   lợi cho . Điều mà Hoắc Dữ Sâm   là Hoắc Vũ hiểu Mạc Trạch hơn  tưởng  nhiều. Cô  Mạc Trạch là một kẻ nguy hiểm và cô nên tránh xa .
Hoắc Vũ mỉm , ngọt ngào .
- Anh đừng lo. Em   với Mạc Trạch.
Nói xong, Hoắc Vũ vui vẻ chạy về phòng. Anh trai cô đối xử với cô khác với những  khác. Nếu cô là  khác,     bao giờ cảnh báo họ về Mạc Trạch.
Khi Hoắc Vũ trở về phòng,  là một giờ sáng. Có lẽ vì ngủ một chút  xe nên cô  còn thấy buồn ngủ nữa.
Cô bước đến cửa sổ và kéo rèm sang một bên.
Phong cảnh phủ một màu trắng xóa. Những bông tuyết nhỏ li ti từ  trời rơi xuống, tạo thành một lớp tuyết mỏng  mặt đất.