Kiếp , Hoắc Vũ  thấu hiểu một cách sâu sắc rằng nước mắt chẳng  giá trị gì và vô dụng. Thay  đó,  chỉ khiến con   thêm yếu đuối.
Kiếp , cô  bao giờ  nữa  khi bà ngoại mất. Cô   khi  nữ chính tát mạnh  phim trường,  khi chỉ mặc một lớp áo mỏng manh giữa ngày đông lạnh giá nhất. Dù suýt c.h.ế.t cóng, cô cũng  hề than vãn  rơi nước mắt.
Trải qua bao nhiêu chuyện, cô  hề   khi trải qua một tình huống đáng sợ như .
Tuy nhiên, điều đó   nghĩa là cô  cảm thấy bất an trong lòng.
Hoắc Vũ từ từ rút tay  khỏi lòng bàn tay Mạc Trạch.
Mạc Trạch  xuống lòng bàn tay trống rỗng  mới nắm lấy tay Hoắc Vũ. Hắn từ từ khép lòng bàn tay    mở .
Hắn lặp  hành động  nhiều  cho đến khi cuối cùng đút tay  túi quần. Hắn xoa xoa ngón tay  lòng bàn tay, dường như vẫn còn cảm nhận  bàn tay mềm mại của Hoắc Vũ trong tay . Hắn liếc  Hoắc Vũ, ngập ngừng vài giây  .
- Đừng lo lắng,  sẽ tìm  thủ phạm.
Hoắc Vũ    gì thêm,  thấy lời hứa của , cô chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Mạc Trạch  đồng hồ  điện thoại, nhận   gần đến giờ ăn tối, bèn hỏi.
- Em ăn tối ?
Hoắc Vũ  kịp trả lời, Dư Tâm Tâm  xen , giọng điệu lo lắng.
- Chưa, bọn em định hát vài bài ở đây   ngoài ăn tối. Sau vụ việc , cả hai đều đói bụng.
Mạc Trạch đề nghị.
- Hay là chúng  cùng  ăn tối nhỉ?
Dư Tâm Tâm khoác tay Hoắc Vũ, ghé sát  tai cô, cẩn thận .
- A Vũ,  là chúng  ăn một bữa thật ngon để thư giãn nhé?
Trong tư tưởng của Dư Tâm Tâm,   chuyện gì  đời  thể giải quyết bằng một bữa ăn ngon. Nếu , thì hai bữa ăn chắc chắn sẽ giải quyết  vấn đề. Hơn nữa, cô  Hoắc Vũ đang sợ hãi tình huống đáng sợ , nên  dành nhiều thời gian hơn cho cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-81.html.]
Hoắc Vũ  còn cảm thấy thèm ăn  khi trải qua chuyện đau lòng như , nhưng cô  nỡ từ chối lòng  của Dư Tâm Tâm. Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý.
Hiếm khi Mạc Trạch tỏ  lịch thiệp, tao nhã, bởi vì bình thường  cứ như một tay chơi  một kẻ tán tỉnh. Hắn hỏi ý kiến hai cô gái.
- Hai   ăn ở ?
Dư Tâm Tâm háo hức  Hoắc Vũ, dù  thì hôm nay Hoắc Vũ là  chủ trì,  chuyện đều tùy thuộc  quyết định của cô.
Sau những chuyện  , nỗi lo lắng trong lòng Hoắc Vũ vẫn    lắng xuống. Cô   tâm trạng nghĩ đến địa điểm ăn tiếp theo, nên chỉ thản nhiên  tên một nhà hàng hiện lên trong đầu.
Nhà hàng  mới mở cửa vài ngày ; đó là một nhà hàng Trung Hoa. Nhà hàng  đánh giá , và cũng khá nổi tiếng với những thực khách  từng ăn ở đó. Vài ngày , Hoắc Vũ   thấy tên nhà hàng  khi đang lướt web, nên tên nhà hàng  hiện lên đầu tiên trong đầu cô.
Trong lúc lái xe, Giang Trí Ninh đột nhiên  đầu  Mạc Trạch đang  ở ghế phụ và hỏi.
- Anh Trạch,    máy của chị Lý Lệ ? Chị  gọi cho em vì    máy.
Điện thoại của Giang Trí Ninh vẫn tiếp tục rung. Màn hình thỉnh thoảng  hiện lên tên  gọi "Lý Lệ Lệ".
Nét mặt Mạc Trạch lập tức  đổi. Hắn  thể suy nghĩ kỹ về hành động đột ngột của , bởi vì cơ thể   hành động  khi lý trí kịp xử lý. Hắn vội vàng với tay lấy điện thoại của Giang Trí Ninh, cúp máy và chặn  điện thoại của Lý Lệ  điện thoại của Giang Trí Ninh.
Sau đó,  tắt máy và đặt  điện thoại về vị trí ban đầu. Hắn  tất cả những việc đó chỉ trong mười giây.
Ngay cả Mạc Trạch cũng bối rối  hành động của .
Cơ thể  chỉ đơn giản là  theo cảm giác và trực giác để chặn  phụ nữ đó .
Giang Trí Ninh  Mạc Trạch với vẻ mặt khó hiểu và hỏi.
- Anh Trạch, bình thường    đều nhẹ nhàng cắt đứt quan hệ với mấy  phụ nữ  ? Sao   đột nhiên...
Mạc Trạch ngắt lời Giang Trí Ninh  khi   kịp  hết.
- Lái xe .
Nếu  thằng nhóc   tọc mạch như ,  nên để thằng nhóc  ở quán karaoke Hoàng Cung và bảo nó  cùng mấy đứa bạn khác áp giải ba tên côn đồ đến đồn cảnh sát.