Nhân lúc    kịp nổi giận  nữa,  vội vàng vớ lấy cây bút máy  dùng để ký giấy nợ cho  đại, vung tay  một tờ cam kết, cung kính đưa cho Kỳ Ưng Hứa: ", Dư Giao Giao, cam kết   sẽ  bao giờ quấy rầy Kỳ Ưng Hứa nữa, nếu  đời  sẽ  bao giờ ngóc đầu lên ..."
 lén  phản ứng của Kỳ Ưng Hứa.
Không  từ lúc nào,     gần  đến thế.
Gần đến mức   thể ngửi thấy mùi nước giặt Libai    .
Hồi đó  còn nằng nặc đòi dì giúp việc dùng loại tương tự cho , còn   kế còn chê   gu tầm thường...
Tầm thường, giờ thì  mới là  tự  vì sự nghèo khó của  đây.
"Dư, Giao, Giao,  còn tâm trạng mà  ?"
Kỳ Ưng Hứa nghiến răng thốt  một câu đứt đoạn.
...
Trời ơi,  thật sự   ?
Tay  run lên, mực xanh văng tung tóe lên chiếc giày vải màu trắng của Kỳ Ưng Hứa.
Mặt Kỳ Ưng Hứa càng tối sầm ,   dùng hai ngón tay nắm lấy tờ giấy  , cúi xuống lau một cái lên bề mặt giày,  vò nát, ném  thùng rác bên cạnh.
"Cậu  sức  chi bằng  thêm vài bài vật lý ."
"Dù   nữa,  cũng sẽ  thích  ."
 cúi đầu,  vết mực xanh loang lổ  đôi giày phong cách Đức mới đét.
Chu Khởi Uẩn  một bên vô cùng ngượng nghịu.
"  ! Sau   sẽ  đeo bám  nữa ..."
 cố tỏ vẻ phóng khoáng  với Chu Khởi Uẩn.
Cho đến khi họ rời ,   dám  Kỳ Ưng Hứa thêm một  nào nữa.
Tiễn hết lượt  đến lượt khác các chủ nợ,   thăm cha  một .
Ông  ở trong đó vẫn ăn ngon ngủ yên là đằng khác.
Cụ thể lý do ông   tù   rõ lắm, ông    cho  .
 chỉ nghĩ là ông   giàu phi pháp, nên     giàu sang mãi mãi.
Cha  dặn dò   học hành chăm chỉ, nếu gặp khó khăn thì tìm chú Uông Đạt.
 gật đầu đồng ý ngay, nhưng cũng  quá để tâm.
Sau khi cha  xảy chuyện, những  từng vây quanh ông  đều biến mất  một dấu vết.
Ngay cả họ hàng cũng tránh mặt ...
 bán hết quần áo túi xách  App Xianyu, vác cái balo còn sót   đáng bao nhiêu đồ đạc rời khỏi căn biệt thự rộng lớn mà   ở suốt bốn năm.
Thật  hồi nhỏ  vẫn luôn ở quê với ông nội, nên giờ  chuyển   cũng khá là phóng khoáng.
Trời  sắp  thu,  khí se lạnh.
Vừa bước  khỏi khu nhà, trời  đổ mưa, mưa càng lúc càng nặng hạt, những chiếc xe chạy vụt qua nhanh đến mức b.ắ.n bùn lầy lên khắp  .
Vì , khi cô Lý, giáo viên chủ nhiệm, vội vã đến phòng bảo vệ trường, cô   thấy  ướt như chuột lột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trang-cua-toi-dong-y-roi/chuong-2.html.]
03
Cô Lý, giáo viên chủ nhiệm,  bụng,  cho  ở nhờ nhà cô  cho đến khi kỳ thi Đại học Quốc gia kết thúc.
"Con yên tâm  Giao Giao, con trai cô  dễ  chuyện."
 nửa đẩy nửa đưa, theo cô Lý về nhà.
Vừa  cửa,   thoáng thấy chiếc khăn quàng cổ quen thuộc, mũ lưỡi trai và đôi giày phong cách Đức màu trắng  giá treo đồ ở huyền quan.
Trên giày dính vài giọt mực xanh...
Đã    lau mạnh  lem .
  chạy trốn, nhưng  quá muộn .
Kỳ Ưng Hứa đang mặc một chiếc tạp dề màu xanh đậm, bên trong là áo phông và quần thể thao bằng vải cotton. Tay áo   xắn lên, để lộ cổ tay trắng lạnh. Anh  bước  phòng khách, mặt  biểu cảm   và cô Lý: "Cô ,   thế ?"
Anh  giơ tay, dùng xẻng nấu ăn chỉ  .
Lúc ,  cảm thấy vô cùng hối hận.
Hối hận là  và Kỳ Ưng Hứa học cùng hai năm, từng tự xưng là "nữ thần định mệnh" của  ,  mà   hề    là con trai của cô giáo chủ nhiệm.
 bắt đầu hiểu, ngủ gầm cầu  lẽ là  phận của , cũng là quả báo cho những việc bất nhân    khi còn giàu .
Có lẽ nếu Kỳ Ưng Hứa nhiều  cảnh cáo  đừng đeo bám   mà   lời...
Có lẽ nếu mấy hôm  Kỳ Ưng Hứa đến nhà  thăm hỏi mà   quá giữ thể diện...
Giờ  vẫn còn chút cơ hội.
"Ưng Hứa,  cảnh nhà Giao Giao đặc biệt,  lẽ con bé  ở nhà  một thời gian..."
Cô Lý bình thường nhanh như gió,  một là một,  ngờ  mặt con trai  cẩn trọng đến .
Nghe thấy tên ,  hận bản    thuật độn thổ để chạy thoát khỏi đây...
Kỳ Ưng Hứa tuy gầy nhưng  cao,   cau , nên khi   mặt  biểu cảm   khác, trông  áp lực.
Trước đây, hai nam sinh trong lớp  đánh , cô giáo chủ nhiệm can ngăn mãi  , Kỳ Ưng Hứa  lấy bài kiểm tra về, liếc mắt  chỗ gây rối một cái, hai nam sinh đó liền tự động im bặt.
Lúc đó  đang cầm điện thoại  video hai đứa nó đánh , ống kính di chuyển đến Kỳ Ưng Hứa, phát hiện   cũng đang   chằm chằm.
Trường  cho phép mang điện thoại, nhưng nhiều  vẫn mang...
Lúc ,  nhăn mũi,  cạnh cô Lý, trông như hai con chim cút.
Kỳ Ưng Hứa  hề che giấu vẻ ghét bỏ trong mắt,   lạnh nhạt mở lời.
"Mẹ thu bao nhiêu lá thư tình của cô   mà còn dám đưa cô  về nhà?"
  thể biện hộ, chỉ đành cúi đầu, lúc  mới phát hiện đôi giày da trắng của  đầy những vết bùn xám đen.
Váy  cũng ...
Tệ hơn nữa là  mới nhận  sàn nhà  chân sạch sẽ  tưởng, càng  nổi bật những dấu giày  dẫm lên.
Giống như  bộ con   ...