Hắn cúi đầu tựa lên vai , dường như còn  nước mắt rơi xuống:
"…Cuối cùng  cũng cưới  nàng ."
 
Còn  thì chỉ mỉm  mặc  ôm,   một lời.
Đồng thời, trong lòng bắt đầu đếm ngược:
Ba.
Hai.
Một.
 
"Ưm!"
Bỗng nhiên, khóe miệng Phó Thanh Yến phun  một ngụm m.á.u lớn.
Hắn mở to mắt kinh hoàng, lảo đảo lùi về  hai bước:
"Nàng…  bỏ gì  rượu?"
 
Ngay khoảnh khắc đó,  rốt cuộc cũng xé bỏ lớp ngụy trang, lạnh lùng bật :
"Ta tưởng điện hạ từng cho Tạ Hoài Chiêu uống loại thuốc , chắc hẳn  quen thuộc lắm chứ?"
Phó Thanh Yến  kinh hoàng  phẫn nộ:
"Ngươi  vì cái tên tiện nhân đó mà đầu độc  ?!"
 
Ta lắc đầu:
"Ngược . Chính vì  mà   nhẫn nhịn  g.i.ế.t ngươi suốt thời gian qua."
 
Ánh mắt  lóe lên hận ý:
" giờ thì  cần nữa nên mạng ngươi cũng đến lúc chấm dứt ."
 
Nói xong,  nhấc kiếm lên, từng bước chậm rãi tiến về phía :
"Những gì ngươi   với Tạ Hoài Chiêu, với cả nhà họ… để  từng thứ từng thứ đòi   họ."
 
…
 
Không rõ  bao lâu trôi qua.
Trên  Phó Thanh Yến chi chít vết thương đ.â.m c.h.é.m,  còn chỗ nào lành lặn.
Ngay cả tấm thảm  chân  cũng   m.á.u nhuộm đỏ  .
 
Hắn đau đớn đến mức vô thức lấy đầu đập xuống đất,  c.h.ế.t cho xong.
 
    .
 
Vì   để hệ thống giữ mạng sống của  .
 
Khiến  dù  đau đến c.h.ế.t  sống , cũng  thể thực sự  giải thoát.
 
Phó Thanh Yến khàn giọng nôn  m.á.u bọt, khó hiểu hỏi:
 
"Giao Giao,  nàng  thể tàn nhẫn với  đến ..."
 
"Lần  nợ nàng một  bái Nguyệt Lão,   từng bước dập đầu mà bù ."
 
"Nàng ghét Thẩm Nghiên,   vì nàng mà g.i.ế.t nàng ."
 
"Ngay cả việc nàng yêu Tạ Hoài Chiêu,  cũng cố nhẫn nhịn  g.i.ế.t ."
 
Nói đến cuối cùng, mắt   chảy  huyết lệ:
 
"Ta  nàng từng đối  với , cũng   từng hỗn đản nên   cố gắng chuộc  từng chút một."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trang-khong-con/16.html.]
 
"Vì , nàng vẫn  chịu cho  một chút yêu thương?"
 
Kẻ cao quý từng   vạn  rốt cuộc cũng  kéo xuống vũng bùn, gào  cầu xin tình yêu của .
O mai Dao muoi
  rõ ràng từng    nhiều yêu thương của .
 
Chính  là  đầu tiên vứt bỏ.
 
Chính  tự tay  hao mòn hết tình yêu của .
 
Thì bây giờ,  vốn chẳng còn gì để cho nữa.
 
Ta lạnh lùng nghiêng đầu, đáp:
 
"Đương nhiên là vì ngươi  xứng đáng  yêu."
 
"Được , món nợ với Tạ gia,   từng kiếm một mà đòi  bằng từng nhát kiếm. Giờ đến lượt món nợ ngươi nợ ."
 
Nói xong,  lấy  chiếc hương túi mà Phó Thanh Yến từng bước dập đầu để cầu cho ,
ném thẳng xuống đất  mặt .
 
Rồi rút kiếm, một nhát xé rách bốn chữ "Vĩnh kết đồng tâm"  thêu  đó.
 
Cũng giống như năm xưa, Phó Thanh Yến từng đạp nát bùa hộ mệnh mà Tạ Hoài Chiêu tặng .
 
Phó Thanh Yến run rẩy  chằm chằm  chiếc hương túi rách nát .
 
Có lẽ  cuối cùng cũng hiểu  .
 
Ta sớm   cần hương túi của , cũng chẳng cần  nữa.
 
Ánh sáng trong mắt  lập tức tắt ngấm.
 
Còn  thì   đầu, châm lửa  rời .
 
Ngọn lửa bốc lên, lan rộng, giận dữ thiêu rụi  thứ nơi đây.
 
Biến căn phòng tân hôn vốn đỏ thắm hỷ khí thành một biển lửa đỏ như m.á.u  rùng rợn,  kỳ quái.
 
Đó là địa ngục mà   chuẩn  sẵn cho Phó Thanh Yến.
 
Sau lưng, tiếng gào thét của  vang lên, đau đớn đến tuyệt vọng:
 
"Giao Giao, cầu xin nàng đừng , đừng rời xa !"
 
"Giao Giao,   một cái thôi mà…"
 
"Giao Giao… xin …  xin …"
 
, giống như năm đó  nhốt   thiên điện tối tăm mà   đầu  dù chỉ một .
 
Lần , đến lượt  tuyệt tình  ngoảnh .
 
Ta  trở về Thận Hình Ty, nơi đặt t.h.i t.h.ể của Tạ Hoài Chiêu.
 
T.h.i t.h.ể của ,   thể công khai đưa  ngoài, đành để  tại đây.
 
Ta run rẩy tháo ngọc bội  đeo, nắm chặt trong lòng bàn tay.
 
Rồi  chần chừ nữa, chui qua lối thoát mà  từng đào cho .
 
Khi cuối cùng thoát  khỏi hoàng cung,   một  nữa   thấy ánh trăng ngoài .
 
Dưới làn nước mắt, ánh trăng  hiện lên  sáng rỡ  tàn nhẫn đến cùng cực.
 
- Hoàn văn -