Trò chuyện với Trần Anh  lâu ,  khi nhận  câu trả lời của , cô    đến lúc   tìm Tô Duật. Cô  bảo họ  hẹn , nếu đến muộn Tô Duật sẽ tức giận. Cô  ngượng ngùng nắm chặt tà váy  hội.
Tâm trạng   chút bất ,   là buồn bã  tiếc nuối, chỉ cảm thấy  và Tô Duật thật sự  kết thúc .
   sảnh tiệc, tìm cớ  với bố rằng  về sớm. Khoảnh khắc bước  khỏi cửa,   đầu  , vượt qua những vị khách ăn mặc lộng lẫy đông đúc, ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, Tô Duật     đổi bộ dạng tiều tụy  đó,  ở phía .
Giọng  lạnh lùng trầm thấp, tóc  chải chuốt gọn gàng, mặc bộ vest chỉnh tề, mặt  cảm xúc  về lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập.
 rời ,  lẽ việc   thấy   với   cô  là ai,   thấy  khoác tay cô  đón tiếp quan khách, cũng là một loại nhân từ đối với chính  …
13
Trong vòng một tuần  buổi tiệc tối đó,  đều ở nhà đóng cửa   ngoài, chỉ    là đang tự  chữa lành vết thương. Trong thời gian đó,  nhận   nhiều cuộc gọi,  Bà Tô, đàn  Chu, thậm chí là một cuộc gọi từ Trần Anh, nhưng  đều   máy.
 kỳ vọng dùng một tuần để buông bỏ .
Thế nhưng  khó.
 cũng  tự ép buộc bản , chỉ cần  thể trở  trạng thái  khi về nước là .
Dù  thì…     nước ngoài .
  bố      nước ngoài, nhưng   đảm bảo với họ rằng nhiều nhất là ba năm ở nước ngoài  sẽ về.
Ba năm… Cốt truyện hẳn là  kết thúc nhỉ.
Mấy ngày  khi ,  dặn dò bố  cố gắng hết sức tránh hợp tác hoặc dính líu đến Tập đoàn họ Tô, khiến ông  ngơ ngác  hiểu gì.
“Con gái , đừng thấy   tiệc tối của Tập đoàn họ Tô  mời bố con, nhưng nhà chúng  vẫn  đủ tư cách để hợp tác với Tập đoàn họ Tô .”
“Hơn nữa, nếu thật sự  cơ hội như , Tập đoàn họ Tô là ngành công nghiệp đầu ngành mà hợp tác với nhà chúng  thì… trăm lợi  hại chứ…”
  thể giải thích nhiều đến thế với ông, lẽ nào    với ông  rằng     đến hợp tác mà là để khiến ông  phá sản .  chỉ đơn giản  rằng  buổi tiệc   về,  một  bạn hiểu phong thủy   với  rằng Tập đoàn họ Tô và công ty của nhà chúng  tương khắc.
“Công ty còn  thể xem bát tự  ?” Ông  kinh ngạc.
“Nói tóm  là đừng dính dáng … xui xẻo lắm!”
“Xui xẻo?”
“Vâng .”  gật đầu, đặc biệt chân thành.
“Được , bố  con.”
Ngày xuất cảnh  chọn  chủ nhật,  thông báo cho ai, chỉ  bố  . Khác với  vội vàng rời  bốn năm ,     đủ thời gian chuẩn  đồ đạc  nước ngoài, nhưng cứ sắp xếp mãi vẫn chỉ  một chiếc vali.
Đồ đạc của  ở trong nước  nhiều, ở nước ngoài cũng  nhiều, cả hai nơi đều giống như một lữ khách tạm trú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trang-ngay-tro-gio/chuong-11.html.]
 nghĩ… đợi ba năm  về nước,  lẽ   thể    định cuộc sống .
Lúc đó  nhất định  là một  vô ái một  nhẹ.
 vẫn tự  đến sân bay, bố  kiên quyết  đưa tiễn , nhưng "động đến gân xương là  nghỉ trăm ngày",  bảo họ đừng lo lắng nữa, cũng  xa lắm, chỉ mất một hai tiếng  xe thôi.
  trong phòng chờ, đợi thông báo của loa về việc xếp hàng lên máy bay. Ngoài trời mưa nhỏ chuyển thành mưa lớn khiến tâm trạng  chút  vui. Dù   về nước  lâu, nhưng lúc rời  vẫn cảm thấy chút nỗi buồn ly biệt.
Tiếng loa phát thanh vang lên,   dậy khỏi chỗ .
“Ôn Thuần!” Phía  vang lên giọng  của Tô Duật.
Khi  chuẩn   đầu  ,   lao đến  mặt , bàn tay lớn dùng sức ấn chặt cần kim loại của vali,  cho nó di chuyển chút nào.
“Em    ư!”
“Lần   là mấy năm?”
Anh gần như thảm hại, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Cả    mưa  ướt sũng,  mặc vest mà giống như đồ ở nhà, tóc vẫn còn nhỏ nước mưa.
Thấy  xuất hiện,   chút ngạc nhiên: “Sao  … ở đây?”
Anh  trả lời , âm cuối  chút run rẩy  kiểm soát  khi hỏi : “Tại   !”
Khóe mắt  ươn ướt,   rõ đó là nước mưa từ tóc nhỏ  mắt  là nước mắt  kìm nén đến mức hốc mắt đỏ hoe.
Anh dường như nhận  giọng điệu của   chút chất vấn,  đến gần chạm   nhưng  cố nhịn  rụt tay , năn nỉ dỗ dành  như một  yếu thế: “Đừng    ? Anh  thể   em… thật sự  thể…   thể đợi em nhiều năm như  nữa .”
“Nếu em  , thì hãy mang  theo.” Nói xong câu ,   kìm  nữa, vươn tay ôm lấy , một tay vẫn ghì chặt chiếc vali, cứ như thế thì  sẽ    .
 tỉnh táo  từ sự ngỡ ngàng, thoát khỏi vòng tay . Lần  khá dễ dàng, chỉ cần  biểu lộ chút kháng cự là   vội vàng buông .    sự tủi  và bối rối  mặt .
“Anh Tô   cùng bạn gái yêu đương nồng thắm, quấn quýt  rời mà đến sân bay chặn   gì?”
 mặt  cảm xúc đẩy  : “Tránh  một chút,   lên máy bay .”
 thử đẩy vali,  ghì chặt, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch,  chịu nhúc nhích dù chỉ một li, im lặng như khúc gỗ.
“Tô Duật, rốt cuộc    gì!”   , cảm thấy  tức giận.
“Anh và cô    quan hệ gì cả, một chút cũng  !”
Anh từng chữ từng chữ  rõ ràng rành mạch, ánh mắt nghiêm túc trong mắt  nóng bỏng đến mức khiến   dời  tầm .
“Không tin!”   ngắn gọn.
Anh vội vàng móc điện thoại từ trong túi : “Ôn Ôn, thật mà! Anh  lừa em ,  cho em xem hợp đồng   ký .”