Sau khi    câu đó,   im lặng một lát,  dùng ánh mắt u oán  :
“Anh   em  về.”
 ngượng ngùng ngoảnh đầu : “Vậy nên...  bỏ tiền thuê Trần Anh, lợi dụng việc cô  trông giống , giả vờ yêu cô  say đắm, đóng kịch một lòng một , yêu đến c.h.ế.t  sống , thề  cưới ai khác ngoài cô , tất cả chỉ để kích thích Bà Tô, khiến bà  cam tâm tình nguyện gọi  về nước ?”
Anh lắc đầu: “Không . Anh chỉ đưa cô    mắt   và những  xung quanh để tạo chút cảm giác tồn tại,   với  rằng  cũng  còn trẻ nữa,  ý định nhanh chóng kết hôn, là   quá lo lắng mà thôi.  đây cũng là kế hoạch của . Người một lòng một , yêu đến c.h.ế.t  sống , thề  cưới ai khác... là em, Ôn Thuần.”
Tim  đập  nhanh, nhưng   giờ vẫn sĩ diện, vờ như  tin: “  tin , cô Trần  còn  với  là đừng  phá hoại tình yêu của hai ,  rằng hai  sớm muộn gì cũng sẽ yêu .”
Nhớ  chuyện ngày hôm đó, nỗi buồn  dâng lên trong lòng: “ mới  thèm phá hoại tình yêu của hai  ! Ở nước ngoài  cũng  thiếu  theo đuổi!”
Tô Duật   chuyện ,  cau mày, đôi mắt đen láy  trầm xuống: “Xin  Ôn Ôn, …  chuyện . Sau khi em về nước,   quyết định chấm dứt hợp đồng, ngay  khi buổi tiệc tối hôm đó bắt đầu    với cô  . Còn về những kẻ theo đuổi em ở nước ngoài,   ở đây thì em đừng hòng nghĩ đến.”
Câu   hiếm hoi  đầy bá đạo.
  hài lòng với lời giải thích của Tô Duật, nhưng  vẫn  đồng ý   với .
Đâu  dễ dàng như .
  ngờ  con đường theo đuổi   , Tô Duật  gặp  trùm cuối   là , mà là bố  .
Dưới màn thể hiện gần như  hảo của một  bạn trai trong suốt ba tháng qua,   đồng ý đưa  về  mắt bố .
Sự hồi hộp lẫn vui sướng toát  từ sâu trong lòng , điều  cho thấy   đồng ý để mối quan hệ của chúng  tiến thêm một bước.
Trên ghế sofa phòng khách, Tô Duật  thẳng lưng đoan trang, trang phục vô cùng chỉnh tề, thậm chí còn hơn cả  dự tiệc  đó. Trên chiếc bàn  rộng lớn và  trống bên cạnh bày đầy quà cáp, ai   còn tưởng  đến để dạm hỏi.
Bố     còn vẻ ngưỡng mộ và phấn khích như , mặt mày đen sì   ghế sofa đối diện , nâng chén  hoa cúc nhấp nhẹ, mắt thỉnh thoảng liếc ngang liếc dọc giữa hai chúng . Cố nhịn một lúc nhưng vẫn  kìm  mà hừ một tiếng: “Thật là xui xẻo.”
 thấy chột , liếc mắt  hiệu bảo bố đừng  bậy.
Tô Duật  hiểu ý gì,   đầy cầu cứu.
 an ủi nắm lấy tay , bảo  đừng căng thẳng,  chuẩn  đón nhận cơn bão sắp ập đến.
Vẫn còn ngây thơ .
Làm    thể dễ dàng đồng ý để  gặp bố  chứ? Lần  bố   tận mắt thấy  và Trần Anh  cùng  ở bệnh viện,  mà họ  liên tưởng đến điều gì chứ?
Không  bình thường  khuấy đảo thương trường bằng cách nào nữa.
“Thuần Thuần, con lên lầu  . Con   nước ngoài nữa thì cứ ở nhà nghỉ ngơi vài hôm ở nhà ở cùng ,   việc gì thì đừng   ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trang-ngay-tro-gio/chuong-13.html.]
Nghe lời ,  khi   khích lệ  Tô Duật một cái. Anh thấy   điều , ánh mắt tức khắc lộ  vẻ yếu ớt và bất lực.
Quả nhiên  đầy một tiếng, Tô Duật gửi tin nhắn đến: “Ôn Ôn, bố  vợ tương lai  thích ,  đồng ý chúng  ở bên ,   bây giờ! Làm  để lấy lòng họ đây? Hả?”
Không  ngoài dự đoán,  thể thấy bố    " tay" .
   giường, cong môi  nhạo  nửa phút mà  hề kiêng dè,  kìm nén cảm xúc, vờ buồn bã gửi một tin nhắn thoại cho : “À… Bảo bối,    bây giờ! Nếu bố  em  đồng ý thì chúng  chỉ  thể…”
Tô Duật lập tức gửi một tin nhắn khác: “Em đừng hòng nghĩ đến việc đấy!”
Nhìn giọng điệu  chút bực tức của ,   cuộn   giường khúc khích .
“Thuần Thuần, con  đây một lát,   chuyện   với con.”
Xong đời, vui quá hóa buồn.
 trở  phòng khách, Tô Duật   thấy bóng dáng  nữa,  lẽ  đuổi  …
  xuống vị trí   , chấp nhận “buổi thẩm vấn” của hai  đối diện.
“Thuần Thuần, con thành thật  với  ,   con   trúng tài sản và địa vị của Tập đoàn họ Tô  ?”
  kịp trả lời, bố  xen  một câu: “Còn cô gái bên cạnh thằng bé hôm đó ở bệnh viện nữa chứ, con gái, con  với bố , con…  …”
“Thuần Thuần, con    , con còn trẻ nên dễ  những thứ phù phiếm, hào nhoáng   cho mê mẩn. Theo  thấy, tổng giám đốc Tập đoàn họ Tô  chỉ thích kiểu con gái như con thôi. Lần  ở bệnh viện, thằng bé thấy con  hơn cô gái bên cạnh  nên  bỏ rơi cô   tìm đến con.
Kiểu đàn ông thấy một  yêu một ,  bỏ rơi  thương tiếc như  thì   !”
Ngay lập tức  trút giận lên bố : “Ôn Tư Duy, tất cả là tại ông! Tự nhiên  chào hỏi  gì. Bây giờ con gái   ngoài mê hoặc thì ông vui lắm nhỉ!”
Bố  cũng lộ vẻ mặt hối hận: “Không ngờ…”
    thể  chen  một câu nào,  chút bất lực…
Nhìn Tô Duật  bố   “phỉ báng”, “hoài nghi” đến mức giống một kẻ bại hoại xã hội, bụng  khó lường, âm hiểm xảo quyệt,  vẫn bất chấp hậu quả thảm khốc mà kể hết  chuyện năm đó cho họ .
Phòng khách im lặng một lúc lâu, ba chúng  mắt to trừng mắt nhỏ  .
“Vậy nên… con là   phụ bạc với Tiểu Tô ?”
Sao tự nhiên  gọi là Tiểu Tô ?
 tủi : “Mẹ ơi, lúc đó con cũng  kích động mà! Số tiền đó con cũng   thật sự ,  khi  nước ngoài một năm thì  trả  .”
Nguyên nhân thật sự thì đương nhiên   thể  .